Nhìn trong sân viện nhà mình trẻ con nhiều đến mức có thể mở lớp mầm non, Trần Ái Ân gọi điện thoại, kêu ba mẹ bọn nhỏ đến đây hết, nạt một trận: “Đây là con trai con gái của mấy cô mấy cậu đấy. Một năm 365 ngày, ném tới chỗ tôi hết 300 ngày rồi. Làm ba mẹ có ai lại như mấy cô mấy cậu không hả?”
May mà Tiểu Muội và Giang Mãn Quân sống rất tốt, không có ý gửi con tới đây, nếu không số trẻ mà Trần Ái Ân phải trông lại còn tăng nữa.
Lúc này, mọi người cũng đã biết chuyện, chỉ có Tiểu Tiểu mới là con gái ruột duy nhất của Trần Ái Ân.
Những thời điểm như thế này, dĩ nhiên là Tiểu Tiểu đứng ra thì thích hợp nhất rồi: “Mẹ, gần đây công ty con và chồng con nhận được rất nhiều đơn hàng, hai đứa bọn con đều lo không hết việc. Nếu mà để con bé Tinh Tinh ở chỗ bọn con thì mỗi ngày lại phải để nó ăn thức ăn nhanh, nuốt mì gói như bọn con hay sao?”
Tinh tinh vừa nghe thấy thì đáng thương vô cùng mà ôm chân Trần Ái Ân: “Bà ngoại, cháu muốn ở với bà cơ, cháu thích nghe bà kể chuyện xưa, cháu không về nhà ba mẹ đâu.”
Nhìn cô cháu ngoại trắng nõn, lớn lên còn xinh xắn hơn cả con gái mình khi nhỏ, Trần Ái Ân mềm lòng: “Tinh Tinh đừng gấp, bà ngoại cũng thích cháu mà. Tối nay bà ngoại làm đồ ăn ngon cho cháu nhé.”
Trần Ái Ân vừa nói xong, được lắm, mấy đứa bé khác cũng không cần ba mẹ nhắc nhở, liền xúm lại vây quanh, ôm Trần Ái Ân không buông tay, mở miệng là “Bà nội/bà ngoại, bà không thích cháu, chỉ thích Tinh Tinh thôi ạ?”
Đối với đám Lâm Đại Bảo, Trần Ái Ân muốn dữ dằn bao nhiêu thì có dữ dằn bấy nhiêu. Nhưng đối với đám cháu nhỏ cách một thế hệ như Tinh Tinh, Trần Ái Ân đều không nỡ có một câu nặng lời, trừ khi là bọn nhỏ vấp phải lỗi sai nghiêm trọng.
Hiện giờ lại không có đứa bé nào phạm lỗi, bị một đám trẻ nít vây quanh, Trần Ái Ân còn biết sao đây, cũng không thể phát giận với bọn nhỏ.
Thấy bọn nhỏ đã xử lý gọn Trần Ái Ân, Dương Dương cười: “Mẹ đúng là thương mấy đứa này thật. Hồi chúng ta còn nhỏ, mẹ làm gì có chuyện dễ dãi như vậy.”
Tiểu Tiểu cũng ghen tị: “Cái này gọi là cách đời thân. Ai bảo mẹ giục em kết hôn sinh con làm gì. Em không có thời gian lo cho nó, đương nhiên mẹ phải giúp em rồi. Không thì mẹ làm bà ngoại cũng quá nhẹ nhàng quá đấy.”
Nói đoạn, Tiểu Tiểu lại quay qua trách ba anh em Đại Bảo: “Mấy anh chị đem con ném hết cho mẹ em là sao, khoẻ quá nhỉ.”
Đại Bảo ném nồi: “Anh kết hôn cũng là vì bị thím nhỏ thúc giục đó thôi. Nếu không thì 30 tuổi kết hôn cũng không muộn, 40 tuổi lại càng vừa vặn.”
Nhị Bảo: “Anh cũng là do thím nhỏ nuôi lớn còn gì.”
Tiểu Hoa: “Ba mẹ chị không đáng tin cậy, ba chị giờ cứ như là tổ tông ấy. Nhìn tới nhìn lui chỉ có thím nhỏ biết dạy trẻ nhỏ nhất thôi. Con cái nhà người ta toàn nghịch như quỷ, không thì cũng là bị chiều hư. Đợt trước về ăn tết thăm người thân, mấy đứa nhà chị ngoan nhất đám đấy, tất cả đều là công lao của thím nhỏ hết.”
Đứa cháu mà mẹ chồng chăm nom ấy, mới sáng mùng một đã lăn lộn đầy đất, quần áo bẩn thỉu vô cùng, đến giờ mà Tiểu Hoa còn không muốn nhớ lấy lại luôn. Nhìn qua con trai mình mà xem, lúc nào cũng sạch sẽ tươm tất, ăn cơm còn muốn cô giúp nó xắn tay áo cơ mà. Con trai cô là nhất rồi!
Nghe mấy anh chị em chúng nó nói chuyện, Trần Ái Ân quả thật tức đến bật cười luôn. Trần Ái Ân tiễn đi người già hai nhà, lại nghênh đón nhiều sinh mạng mới như vậy. Đám trẻ này đều để cô chăm hết đấy hả?
Lâm Kiến Quốc đứng bên cạnh Trần Ái Ân: “Không giận, còn có tôi đây, tôi ở cạnh giúp bà trông cháu.”
Trần Ái Ân bắt lấy tay Lâm Kiến Quốc, nói: “Đúng vậy, may mắn tôi còn có ông. Không giống chúng nó, một đám vô lương tâm.”
---------------
Lúc Lâm Kiến Quốc còn trẻ dã chịu không ít vết thương, nhất là một lần kia, khi cứu ba ruột của Dương Dương.
Giờ đến lúc tuổi già, bệnh căn khi còn trẻ lưu lại bắt đầu xổ ra, thường xuyên đau này đau kia.
Lúc này, thế hệ mấy đứa nhỏ Tinh Tinh đều đã đến tuổi đi học đại học, có còn đứa đã tốt nghiệp bắt đầu đi làm.
Lâm Kiến Quốc ốm đau dai dẳng kéo dài hơn nửa năm mới đi. Lúc Lâm Kiến Quốc ra đi, cực kỳ bình thản, chỉ là bàn tay nắm lấy tay Trần Ái Ân là cực kỳ dùng sức.
Làm xong tang sự cho Lâm Kiến Quốc, Trần Ái Ân gọi hết tất cả con cháu tới, nói hết những lời cần nói: “Ba mấy đứa luyến tiếc mẹ. Mẹ cùng ông ấy kết hôn cũng vài chục năm, ông ấy đem thời gian của mình công hiến cho tổ quốc và nhân dân, mà mẹ cùng dành hết thời gian cho con, cho cháu của mình. Về sau ấy à, mẹ phải chuyên tâm ở bên cạnh ông ấy, ông ấy cũng chỉ có thể ở bên cạnh mẹ thôi. Khi nào mẹ đi rồi, mấy đứa cũng đừng thương tâm, phải sống cho tốt đấy. Mẹ và Kiến Quốc sẽ vẫn luôn ở bên các con, trông nom các con.”
“Mẹ…”
-------------
“Ái Ân, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại. Nhìn con đi, con gái con đứa không có người yêu chính là như vậy đấy, lười chảy thây ra. Mặt trời đã lên đến mông rồi mà còn không chịu dậy. Dậy nhanh lên, thay bộ quần áo đẹp đẹp vào, trang điểm đàng hoàng cho mẹ. Hôm nay con có hẹn đi xem mắt đấy.”
Lúc Trần Ái Ân trợn mắt tỉnh lại, tinh thần cực kỳ hoảng hốt: “Mẹ?”
Mẹ Từ gõ đầu Trần Ái Ân, không, hẳn là Từ Ái Ân mới đúng: “Không phải mẹ thì là ai? Con nhanh lên đi, đây, mặc bộ này. Lúc đi xem mắt mà đếntrễ là không tốt!”
Mơ mơ màng màng, dưới sự thúc giục của mẹ Từ, Từ Ái Ân mặc xong quần áo, trang điểm nhẹ, sau đó lảo đảo lắc lư chạy tới địa điểm hẹn xem mắt.
Vậy… Cô vậy là đã trở lại, lại còn bị mẹ cô bắt đi xem mắt?
Không được, xem mắt là để kết hôn đấy, kết hôn thì chắc chắn phải sinh con rồi. Lúc ở trong mộng, cô chăm trẻ nhiều đến mức sắp điên rồi, số trẻ con cô nuôi hai bàn tay đều không hết ấy chứ!
Huống chi, đã gặp được một Lâm Kiến Quốc, Từ Ái Ân cảm thấy mình không có khả năng lại để mắt đến một người đàn ông nào khác nữa.
“Xin chào, em là Từ Ái Ân à?”
“Vâng, là tôi.” Từ Ái Ân đang nghĩ xem phải cự tuyệt người ta như thế nào thì nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng nói, ngẩng đầu nhìn lên thì choáng váng, “Anh…”
Lâm Kiến Quốc: “Chào em, anh là Lâm Kiến Quốc. Kiến quốc, Ái Ân, tên hai chúng ta cũng thật xứng. Đồng chí Từ Ái Ân, em có đồng ý lấy kết hôn làm tiền đề cùng anh qua lại không?”
Từ Ái Ân chịu đựng cảm giác xúc động muốn khóc to, hít một hơi rồi nói: “Vô nghĩa, không lấy kết hôn làm tiền đề thì đều là đùa giỡn lưu manh. Anh định đùa giỡn lưu manh với em à?”
Lâm Kiến Quốc: “Không, anh không định đùa giỡn lưu manh!”
Từ Ái Ân nhướng mày suy nghĩ: “Em lớn lên khó coi lắm à?” Chờ sau khi Lâm Kiến Quốc lắc đầu nói rất đẹp, Từ Ái Ân lại nói: “Em lớn lên đẹp như vậy, anh còn không định sẽ lưu manh với em, vậy thì còn xem mắt gì nữa, tan cuộc thôi.”
Lâm Kiến Quốc: “… Ý anh là, ở tình huống không hợp pháp, anh không định đùa giỡn lưu manh với em. Hợp pháp rồi thì, lưu manh cũng là bình thường.”
Từ Ái Ân: “Hừ, dứt khoát thẳng thắn thừa nhận anh là lưu manh đi.”
Xem mắt lần này quả thật không tồi, lần kết hôn này cũng rất khá, cả đời này chỉ có lẫn nhau, thật sự quá hạnh phúc!
----------------
Vậy là câu chuyện của Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân đã đi đến hồi kết rồi, một cái kết mà theo mình là viên mãn và trọn vẹn. Cám ơn các bạn đã theo dõi câu chuyện này. Đây là bộ truyện đầu tay mà mình làm, nếu có gì chưa ổn mong được mọi người thông cảm và góp ý nhé.
Và cuối cùng là, nếu thấy hay thì hãy giúp mình đẩy kim phiếu hoặc đề cử truyện với nhé.
Cám ơn các bạn!!