Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 250 - Chương 250.

Chương 250. - Chương 250. -

Tán gẫu xong chuyện Nhị Bảo, Tiểu Hoa hì hì cười: “Thím nhỏ, trước kia thím có nói, không tốt nghiệp không được yêu đương đúng không? Anh hai tốt nghiệp rồi, cháu cũng tốt nghiệp rồi, vậy có phải là giờ cháu cũng có thể tìm đối tượng không ạ?”

Trần Ái Ân: “… Cháu cũng tìm đối tượng? Đối phương của cháu mấy tuổi, bao lớn rồi, có tiền không?”

Lâm Tiểu Hoa làm nũng mà bĩu môi: “Thím nhỏ, thím chính là trưởng bối tiến bộ nhất mà cháu biết đó. Thím không thể cũng giống những người khác, nhìn mặt mà bắt hình dong được.”

Nhìn mặt mà bắt hình dong – mấy chữ này vừa nói ra, Trần Ái Ân đã thấy người lạnh đi một nửa rồi, thật sự tìm một người “chú” về à, Tiểu Hoa trời sinh thích mấy người lớn tuổi hả?

“Cái gì mà “ngoài miệng không mao, làm việc không lao”, nhưng lời nói như vậy không tin được đâu ạ. Anh ấy hiện giờ đúng là có chút nghèo thật, nhưng anh ấy có tay nghề. Thím nhỏ, không phải thím đã nói, làm người, nhất định phải tinh thông một nghề nào đó sao? Anh ấy có đó, giờ đang thương thảo cùng buôn bán với người ta ạ.”

Đã có phương hướng phát triển rồi?

Trần Ái Ân: “Bạn trai cháu chuẩn bị làm gì? “Ngoài miệng không mao”, thế là tuổi tác cũng không hơn kém cháu là bao nhỉ?”

Lâm Tiểu Hoa: “Bạn học của cháu ạ, chuyên môn đảo nồi sạn.”

Lâm Tiểu Hoa không có mặt mũi nào kể hết chuyện của mình cho Trần Ái Ân nghe được. Miệng cô bị Trần Ái Ân nuôi đến mức kén chọn, chính là vì có một lần đang lúc đói bụng lại ngửi được mùi đồ ăn thơm phức bay qua, sau đó gặp gỡ bạn trai hiện tại. Lúc ấy kia bạn trai cô đang rèn luyện tay nghề, Lâm Tiểu Hoa đến gần nên anh cho Lâm Tiểu Hoa nếm thử luôn.

Lâm Tiểu Hoa toàn ăn đồ ăn Trần Ái Ân nấu nên cũng ấn theo hương vị của Trần Ái Ân để đánh giá luôn, thế mà lại có thể cho anh bạn kia vài cái kiến nghị có ích. Trai đơn gái chiếc, anh tới tôi đi, tình cảm cũng dần dần mà nảy sinh.

Trần Ái Ân: “Đầu bếp à? Vất vả thì vất vả, nhưng đúng là một nghề nghiệp không tồi.”

Tiểu Hoa kích động: “Đúng không? Thím nhỏ, thím cũng cảm thấy tốt hén? Vậy hôm đó, cháu cũng mang theo đối tượng đến cùng ra mắt với anh hai nha.”

Không thể không nói, người trẻ tuổi động tác quá là nhanh, cái gọi là “hôm đó” chính là ngày hôm sau luôn.

Sau khi Trần Ái Ân nhìn thấy đối tường của Nhị Bảo và Tiểu Hoa, cảm thấy cũng không tồi, cuối cùng kết quả thế nào thì còn phải dựa vào chính Nhị Bảo và Tiểu Hoa thôi.

Lâm Tiểu Hoa hì hì cười: “Thím nhỏ, giờ bọn cháu qua gặp ba ạ.”

“Đi đi, đừng nói đã qua chỗ thím trước. Ba mấy đứa ấy à, sĩ diện. Hôm nay nếu có Kiến Quốc ở đây, ba mấy đứa kiểu gì cũng sẽ cùng mấy đứa trở mặt cho xem.”

Lâm Nhị Bảo: “Cái tính đó của ba cháu, bọn cháu cũng đã quen rồi. Thím nhỏ, bọn cháu đi đây.”

Lúc Lâm Kiến Quốc trở về, hỏi luôn Trần Ái Ân: “Đối tượng hai đứa nó thế nào?”

“Nhìn cũng được, giờ chắc là đang ở nhà anh cả. Đúng rồi, Dương Dương gần đây sao rồi. Nó đã mười ngày chưa gọi điện thoại cho em đấy!”

Nhắc tới Dương Dương, Trần Ái Ân cực kỳ tức giận.

Trước kia, người nhà họ Chu vẫn luôn không xuất hiện, thế mà chờ tới ngày sinh nhật Dương Dương tròn mười tám tuổi kia, đột nhiên lại ở đâu lòi ra, còn muốn đem Dương Dương mang đi nữa chứ!

Trần Ái Ân không muốn thả người, con trai do cô nuôi lớn, Chu gia dựa vào cái gì ngồi mát ăn bát vàng? Bồi thường cho cô? Cô cũng chả thiếu chút tiền ấy!

Nếu không phải Lâm Kiến Quốc khuyên Trần Ái Ân hãy vì tương lai của Dương Dương mà suy xét, với cả… Chu lão cũng chẳng còn sống được mấy ngày, trước khi chết chỉ muốn gặp cháu trai ruột của mình một lần, đem Chu gia hết thảy giao cho Dương Dương, Trần Ái Ân căn bản sẽ không để cho Dương Dương về Chu gia.

Trở về Chu gia, Dương Dương quả nhiên lại đi lên con đường của cha ruột và cha nuôi mình, trở thành quân nhân, còn đóng quân nơi biên cảnh, khiến Trần Ái Ân tức chết đi được.

Bây giờ chỉ cần nhắc tới Dương Dương, Trần Ái Ân sẽ lại oán Lâm Kiến Quốc, không cho nó trở về mới tốt. Cô chỉ hy vọng con mình có được cuộc sống bình thường, vui vẻ. Những thứ đấy của nhà họ Chu, Dương Dương đâu có cần.

Đều đã là vợ chồng già, Lâm Kiến Quốc dĩ nhiên biết Trần Ái Ân đang tức giận rồi: “Nó đang đi làm nhiệm vụ, không tiện gọi điện thoại cho em. Dương Dương nói, nhiệm vụ lần này hoàn thành nó sẽ về thăm em đấy.”

“Vì sao lại nói với anh mà không trực tiếp nói với em?” Là vì mẹ không thân bằng ba à?

Lâm Kiến Quốc vui vẻ: “Có chuyện này mà em cũng ganh tị nữa? Dương Dương muốn đón chúng ta đi Bắc Kinh, muốn anh về thương lượng với em, có đi không?” “Không đi, nó hỏi mình anh là được rồi, hỏi em làm gì?”

Cũng đã qua nhiều năm, bọn nhỏ trưởng thành, chức vị của Lâm Kiến Quốc cũng thăng tiến không ít.

Lúc Chu gia đến đón Dương Dương đi, liền cố ý điều Lâm Kiến Quốc đến Bắc Kinh luôn. Nhưng Lâm Kiến Quốc không nỡ rời xa quân khu này, cả các chiến hữu lâu nay nữa, Trần Ái Ân cũng bực bội, cực kỳ ghét bỏ điệu bộ làm màu của Chu gia. Hai vợ chồng sau khi thương lượng thì quyết định cự tuyệt ý tốt của nhà họ Chu, tiếp tục ở lại đây.

Mắt thấy bọn nhỏ một đám đều đã tới tuổi thành gia lập thất, Trần Ái Ân lại càng không có ý định đó.

Đã gặp đối tượng của Nhị Bảo và Tiểu hoa, Trần Ái Ân nhịn không được nói với Lâm Kiến Quốc : “Khi nào Dương Dương và Tiểu Tiểu kết hôn, hai ta có phải là có thể về hưu ở nhà trông cháu rồi không.”

Đời trước một đứa còn cũng không có, đời này con cháu vây quanh cô thế mà lại cực kỳ nhiều luôn.

Lâm Kiến Quốc cầm lấy tay của Trần Ái Ân: “Em thích thì anh giúp em một tay.”

--------

Bình Luận (0)
Comment