Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 249 - Chương 249.

Chương 249. - Chương 249. -

Lúc giặt quần áo, Đại Bảo hỏi Dương Dương một chuyện: “Dương Dương, em và Tiểu Tiểu cũng sẽ giặt quần áo, quét rác à?”

Tiểu Tiểu vẫy vẫy hai đuôi tóc bện sừng dê: “Em làm á.”

Dương Dương chọt chọt chóp mũi Tiểu Tiểu hai cái: “Ừ, em làm.” Làm của em là ở một bên nhảy nhót hỏng chuyện thì có, ngoại trừ giặt cái khăn tay ra, em có giặt gì nữa đâu hả?

“Mẹ nói, cái nhà này có tiền là đại gia. Em đi học, mẹ cũng phải đi học. Mẹ kiếm tiền, em lại không kiếm được tiền. Làm đàn ông con trai trong nhà, em phải giúp mẹ chia sẻ áp lực.”

Ban đầu, Dương Dương còn không hiểu lắm ý nghĩa của những lời này.

Hiện tại thì…

Hiểu cả rồi, mẹ nói nhiều như vậy, còn không phải là dỗ dành nó giúp mẹ làm việc nhà sao?

Đại Bảo: “Vậy bạn học em thì có phải làm việc nhà không?” Nếu nó làm, sau này đi học để bạn học biết, người ta có chê cười nó không?

Dương Dương: “Có người làm, cũng có người không làm.”

Đại Bảo yên tâm rồi, xem ra trẻ con trong thành phố cũng không khác trẻ con nông thôn bọn nó là mấy.

------------

“Cái gì, Nhị Bảo tìm đối tượng?”

Đang uống nước, Trần Ái Ân vừa nghe thấy tin tức này thì hết cả hồn, nước trong miệng thiếu điều phun hết cả ra: “Thím nhớ là nó mới tốt nghiệp đại học mà! Đại Bảo đã đi làm hai, ba năm mà còn chưa kiếm được đối tượng đưa về đây đâu, thế mà Nhị Bảo đã có trước rồi á?”

Trần Ái Ân cứ luôn cảm thấy chuyện mẹ chồng cô đem ba đứa Đại Bảo đưa đến sống cùng cô tựa như là chuyện mới phát sinh ngày hôm qua vậy. Chỉ mới chớp mắt, mặt cô đã có nếp nhăn, Nhị Bảo cũng đã tìm được đối tượng đưa về ra mắt rồi.

“Tiểu Hoa, cháu thành thật nói cho thím nhỏ, những năm gần đây, sau lưng thím nhỏ, anh hai cháu có mấy người bạn gái rồi?”

Nếu không phải không tiện, Trần Ái Ân còn muốn hỏi là, lúc Lâm Nhị Bảo có bạn gái, có làm cái gì quá mức, làm ra “mạng người” không hả!?

Lâm Tiểu Hoa dựng dựng ngón tay: “Thím nhỏ, chỉ một người thôi, thật sự. Không phải thím nói bọn cháu chưa tốt nghiệp thì không được yêu đương sao? Anh hai cháu đã sớm vừa mắt con gái nhà người ta rồi, nhưng bởi vì thím không cho nên hai người họ vẫn luôn duy trì quan hệ “trên mức bạn học, dưới mức đối tượng” đó. Vất vả lắm mới chờ đến lúc tốt nghiệp, anh hai đương nhiên muốn đem chị dâu nhỏ mang về đây cho thím xem xét, coi có duyệt hay không đó.”

“Chị dâu nhỏ?” Trần Ái Ân không quá tin tưởng, “Anh hai cháu… Chấm con gái nhà người ta rồi?” Đừng có cái kiểu hôm nay nói muốn cùng cô gái này kết hôn, ngày mai lại thòi ra một cô bé khác ôm cái bụng to nói là bạn gái Nhị Bảo đấy nhé. Cô chịu không nổi kích thích vậy đâu.

Lâm Tiểu Hoa che miệng cười: “Chị dâu nhỏ của cháu xinh lắm, lúc còn ở trường có rất nhiều người theo đuổi đấy ạ. Thế mà anh hai ngốc nhà cháu theo đuổi người ta nửa năm, sau cùng còn nói với chị dâu nhỏ là, anh ấy chỉ là tới đặt cọc trước vị trí thôi. Theo đuổi, không yêu đương, vẫn là bạn học, chờ tốt nghiệp mới xác định quan hệ. Vậy mà cuối cùng chị dâu nhỏ lại có thể đáp ứng anh hai chứ, đến giờ cháu còn cảm thấy không thể tưởng tượng được đây này.”

Nào có ai lại nói như vậy, đổi lại là cô ấy à, chắc chắn là sẽ không thèm để ý đến anh hai đâu.

Trần Ái Ân cũng dựng lên ngón tay: “Bốn năm đại học thật sự chỉ coi trọng một mình cô bé này thôi?” “Chỉ có một người thôi ạ, anh hai cháu nói, đây mới gọi là chân ái.”

Sau khi xác định rõ số lượng, Trần Ái Ân không phản đối nữa: “Chỉ cần anh hai cháu nghiêm túc là được, dẫn về nhà đi. À mà anh hai cháu định khi nào đem cô bé kia đưa về quê cho mẹ cháu gặp?”

Lâm Tiểu Hoa nhún vai: “Cháu biết đâu.”

Ký ức về Triệu Mỹ Hoa của Lâm Tiểu Hoa là ít nhất trong ba đứa, tình cảm cũng mỏng hơn một chút.

Hơn nữa, Triệu Mỹ Hoa trợ cấp nhà mẹ đẻ nhiều đến mức Lâm Kiến Cường đã vài lần doạ sẽ cùng chị ta ly hôn. Ba năm trước đây, sau khi hai người họ thật sự ai đi đường nấy thì Lâm Tiểu Hoa càng không có cảm tình gì với người mẹ này. Ba anh em bọn cô đến sống ở nhà thím nhỏ, tiêu cũng là tiền của thím nhỏ. Mẹ cô ấy à, chỉ có tiền nuôi cháu trai thôi, nào có tiền nuôi con trai, con gái nhà mình chứ.

Lâm Kiến Cường vừa ly hôn, dứt khoát không ở trong thôn nữa mà bôn ba lên thành phố, nơi ba đứa con của hắn đang sống.

Lúc này Lâm Đại Bảo đã tốt nghiệp đại học, được phân công công tác, có thể độc lập tài chính được rồi. Lâm Đại Bảo vừa thấy ba ruột tới, không nói hai lời từ nhà Lâm Kiến Quốc dọn ra ngoài ở.

Trước kia Lâm Đại Bảo còn nhỏ, lại không có khả năng mới ăn vạ ở nhà chú nhỏ. Giờ đã đi làm, có thể tự nuôi sống bản thân rồi, sao có thể để mặc ba mình ở nhờ nhà người ta được?”

Đại Bảo là con trai cả, Lâm Kiến Cường dĩ nhiên là coi trọng Đại Bảo nhất rồi. Đại Bảo nói muốn cùng hắn ra ngoài thuê nhà, hai ba con cùng sống chung với nhau, Lâm Kiến Cường cũng không do dự mà đồng ý luôn, chẳng hề tiếc nuối gì ngôi nhà to của Lâm Kiến Quốc cả.

Lâm Kiến Cường nói, con trai cả của hắn là sinh viên, con trai thứ là sinh viên, ngay cả cô con gái út cũng là sinh viên đại học luôn. Toàn thôn có nhiều người như vậy thì con cái hắn coi như là có văn hoá nhất rồi.

Cho nên, hắn không lo về sau mình không có nhà to để ở, nhà “người khác” hắn không muốn ở, hắn chỉ muốn ở nhà mình thôi.

Bây giờ Nhị Bảo đã có đối tượng, dẫn về cho Trần Ái Ân gặp mặt cũng rất tiện, cả Lâm Kiến Cường cũng thế. Duy chỉ có Triệu Mỹ Hoa là giờ còn đang ở quê nên không thuận tiện lắm, muốn gặp mặt thì Nhị Bảo phải mang theo bạn gái đi một chuyến mới được.

Bình Luận (0)
Comment