Đại Bảo cười ôm Tiểu Tiểu vào nhà vệ sinh, Tiểu Tiểu rửa tay xong, nó mới rửa phần mình. Nhị Bảo và Tiểu Hoa cũng không nhiều lời, Tiểu Tiểu còn đi rửa tay, bọn nó mà không rửa thì không phải còn chẳng bằng Tiểu Tiểu sao?
Hồi trước khi còn ở quê, ba đứa nhỏ Đại Bảo đã biết Trần Ái Ân có thói quen rửa tay trước khi ăn cơm. Trần Ái Ân đi rồi, ba đứa nhỏ này có lúc rửa lúc không, nhưng trước mặt cô, bọn nó vẫn rất đàng hoàng, ai cũng đi rửa tay hết.
“Mẹ.” Còn chưa vào cửa, Lâm Kiến Quốc đã nghe mùi thơm thịt kho tàu do vợ anh làm, anh lập tức cười tươi như hoa. “Đại Bảo, mấy đứa tới rồi à, ăn nhiều một chút, thím nhỏ mấy đứa làm đồ ăn ngon lắm đấy.”
Mẹ Lâm đứng lên: “Kiến Quốc về rồi hả con, mẹ đi lấy cơm cho con. Đúng rồi, Dương Dương còn chưa về, chúng ta ăn trước có sao không?”
Lâm Kiến Quốc: “Không cần chờ Dương Dương, buổi trưa thằng bé ăn cơm ở trong trường luôn.” Lúc nói chuyện, Lâm Kiến Quốc cũng đã nhận được cơm do mẹ Lâm bới, anh gắp một miếng thịt cho vào chén Trần Ái Ân. “Ăn nhiều một chút.”
“Chú nhỏ.” Ba cái nhỏ ngoan ngoãn chào hỏi, mẹ Lâm đã dặn dò chúng từ sớm, sau khi đến đây phải nghe lời Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân.
“Ngoan, đừng nhìn nữa, ăn nhanh đi, nguội là không ngon đâu. Với cả, cứ ăn đồ ăn nhiều vào, thím nhỏ mấy đứa thà rằng vất vả làm thêm lần nữa chứ không thích thừa đồ ăn đâu.”
Mỗi ngày về nhà có đồ ăn nóng hầm hập mới ra lò đang chờ mình, hạnh phúc phải biết.
Cho dù người khác cứ nói vợ anh là đồ phá của, Lâm Kiến Quốc cũng chẳng thèm để ý. Tiền lương thưởng hàng tháng của anh hoàn toàn đủ để cho Ái Ân ăn tiêu như vậy cơ mà.
Nếu không phải Lâm Kiến Quốc mỗi ngày đều rèn luyện, thì giờ không biết là đã tăng lên bao nhiêu cân thịt rồi.
“Ái Ân, em dẫn mẹ và bọn trẻ đi xem qua nhà mới chưa?”
“Còn chưa ạ, đón người xong là bọn em về đây luôn. Chứ không thì giờ này anh phải ra ăn ở căn tin rồi.”
Lâm Kiến Quốc đã đem căn nhà lớn nhường cho người khác, còn căn hộ nhỏ này vẫn luôn giữ lại để anh dùng.
Vì để bữa trưa Lâm Kiến Quốc được ăn ngon, hôm nào Trần Ái Ân cũng đều qua đây làm cơm trưa cả.
Lâm Kiến Quốc: “Sau khi ăn xong em dẫn bà cháu họ qua đó đi, xong việc rồi anh cũng qua đó luôn.”
Biết Lâm Kiến Quốc bận rộn, mẹ Lâm liền giục anh nhanh ăn cơm, cơ hội nói chuyện phiếm sau này còn rất nhiều mà.
Ăn uống xong, lúc mẹ Lâm và mấy đứa nhỏ Đại Bảo đi theo Trần Ái Ân tới tòa tứ hợp viện kia thì giật mình kinh ngạc: “Đây là nhà ta hả con?”
“Vâng.” Đứng tên cô và Kiến Quốc.
“Mẹ, mẹ và Tiểu Hoa ngủ phòng này. Đại Bảo, cháu và Nhị Bảo ngủ căn phòng đối diện kia. Đồ đạc giường tủ đều đã chuẩn bị cả rồi, nhìn xem có thích hay không nhé.”
Nhị Bảo nhỏ tuổi hơn Đại Bảo, vẫn còn chưa biết cách che giấu cảm xúc của mình, cu cậu hoan hô một tiếng rồi chạy vào phòng mới quan sát: “Giường này đẹp thật đấy, hai giường luôn. Anh, sau này chúng ta có thể mỗi người một giường rồi, không cần ngủ chung nữa. Đây là bàn học nhỉ, anh, em có bàn học rồi này.”
Đại Bảo vậy mà lại thẹn thùng cười cười với Trần Ái Ân, sau đó mới chạy qua xem phòng.
“Anh, anh mau xem, đây là giường em, còn giường kia là của anh. Anh nhìn nhìn đi, có gì này? Là quần áo mới, thím nhỏ chuẩn bị quần áo mới cho chúng ta nữa này. Trời ơi, hôm nay là tết sao?”
Nhị Bảo vui sướng muốn điên luôn rồi, nó biết cuộc sống thành phố rất tốt, những không ngờ lại tốt tới vậy.
Mùi vị món thịt kho tàu ăn từ trưa vẫn còn trong miệng Nhị Bảo chưa tản đi đâu, giờ lại có quần áo mới để mặc nữa chứ, Nhị Bảo sung sướng đến nổi sắp quên mình là ai luôn rồi.
“Vui không?” “Vui!”
Lâm Đại Bảo nghiêm túc mà nói với Nhị Bảo: “Vui thì mày phải nhớ cho kỹ, tất cả đều là thím nhỏ cho chúng ta. Thím nhỏ đối xử tốt với chúng ta, chúng ta cũng phải tốt với thím nhỏ. Tự mày ngẫm lại đi, mẹ có tốt với chúng ta được như vậy không?”
Cũng không muốn lấy mẹ ruột ra để so sánh làm gì, nhưng ai bảo Triệu Mỹ Hoa có quá nhiều ví dụ kinh điển, Đại Bảo có muốn đổi người khác cũng đổi không được.
Nhị Bảo chẳng chút tâm cơ, nói: “Chắc chắn là thím nhỏ tốt hơn rồi. Mẹ mình mà có được món gì ngon, vải gì đẹp thì toàn đem hết qua nhà bà ngoại cả!”
Đại Bảo: “Cho nên, về sau mày nhớ nghe lời thím nhỏ, không được chọc thím nhỏ giận đâu đấy, biết chưa hả? Với lại, thím nhỏ kiếm tiền không dễ dàng, chúng ta không thể lãng phí đồ đạc được. Trước khi tới đây chúng ta đã nói rồi đấy, phải phụ giúp việc nhà cho thím nhỏ nữa.”
Nhị Bảo vẫy vẫy tay: “Em nhớ mà, nhớ hết toàn bộ. Anh cứ yên tâm đi, em cũng thích thím nhỏ lắm. Chuyện hai năm trước đồng ý với thím nhỏ, em chưa bao giờ quên đâu. Chút việc nhà đó, khó gì đâu.”
Giặt quần áo, rửa chén, rửa rau, nó đã học xong từ sớm rồi.
Cũng không biết có phải từ hai năm trước, Trần Ái Ân tẩy não ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo quá thành công hay không mà Trần Ái Ân phát hiện, từ sau khi mẹ chồng mang theo bọn nhỏ đến nhà mình ở thì ngoại trừ tiền tiêu nhiều hơn một chút ra, những chuyện khác cô lại nhẹ nhàng hơn không ít. Không, phải nói là hoàn toàn được giải phóng luôn ấy chứ.
Quần áo, không cần cô giặt, quét tước nhà ở, không cần cô phải động tay, ngay cả cơm nước cũng có mẹ Lâm bao thầu rồi. Sau khi ăn xong Trần Ái Ân còn có thể hưởng thụ một ly trà do Đại Bảo pha, nghe Nhị Bảo một bên lạch cạch rửa bát nữa chứ.
Đương nhiên, Trần Ái Ân không phải loại người sẽ nô dịch trẻ con rồi.
Ngày thường cô quá bận rộn, không rảnh, bọn nhỏ phụ cô làm thì được, nhưng nếu Trần Ái Ân có thời gian thì cô sẽ làm hết. Một tuần cũng sẽ có một, hai ngày như vậy.