Bây giờ thì khác, trong nhà có Trần Ái Ân, Lâm Kiến Quốc tin tưởng Trần Ái Ân, cô nhất định sẽ dạy tốt ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo.
Khi Mẹ Lâm muốn mang theo bọn nhỏ tới đây, Lâm Kiến Quốc không nói hai lời, gật đầu ngay.
Biết được việc này là do Trần Ái Ân về quê lần trước chủ động đề nghị, Lâm Kiến Quốc đã đè nặng cô làm loạn một đêm, nói là phải cố gắng cảm ơn Trần Ái Ân. Trần Ái Ân tức điên, một chân đá Lâm Kiến Quốc xuống giường luôn.
Cảm kích cái kiểu này, cô thèm vào, còn không bằng cho cô ngủ tròn giấc một hôm.
Nhưng đấy chỉ là mơ ước thôi, giấc này của Trần Ái Ân chắc chắn ngủ không tròn rồi. Đàn ông một khi đã kích động lên thì sao có thể ngăn được. Anh kéo theo Trần Ái Ân lăn lộn một đêm đến chết đi sống lại mới tha cho cô.
Thế nhưng chuyện này cũng có chỗ tốt, chuyện trong nhà ngoài ngõ, Lâm Kiến Quốc đều nghe Trần Ái Ân cả. Nếu có chuyện nghiêm trọng xảy ra, anh cũng sẽ cùng Trần Ái Ân thương lượng rồi mới quyết định, những tật xấu trước kia cũng sửa đổi không ít.
May mắn hiện tại là thời hoàng kim của thập niên 80, Trần Ái Ân muốn kiếm tiền, không ít người khác cũng muốn kiếm tiền.
Vì thế, Trần Ái Ân tìm một người bạn học đáng tin cậy để cùng hợp tác buôn bán. Trần Ái Ân bỏ tiền, người bạn học kia bỏ sức, đem hàng nội đưa ra nước ngoài bán, lại nhập hàng hóa nước ngoài về bán trong nước.
Cả đi lẫn về đều không có chuyến nào đi không tay cả.
Trần Ái Ân có nhiều kinh nghiệm hơn người bạn học đó, mỗi lần đi từ trong nước sẽ mang theo món đồ gì, lại mua món đồ gì ở nước ngoài về, Trần Ái Ân đều sẽ nói kỹ với người bạn học đó một hồi.
Cô xem đây như là tiền vốn, kỹ thuật cùng nhập cổ phần, kiếm được tiền thì chia đôi. Hai, ba năm qua, Trần Ái Ân và người bạn học kia đều kiếm lời được không ít tiền. Trần Ái Ân mua một ngôi nhà, người bạn học kia cũng mua theo, còn gửi không ít tiền về quê, để ba mẹ dưới quê cũng sửa sang lại nhà cửa.
Một khi đã kiếm được nhiều tiền thì suy nghĩ tự nhiên cũng sẽ nhiều theo.
Một tháng trước, Trần Ái Ân đã cùng người bạn học kia tách ra. Hắn cảm thấy hắn cũng có tiền, mỗi lần cũng đều là hắn chạy hàng, hợp tác với Trần Ái Ân lâu như vậy rồi, hắn không tin ánh mắt mình lại không bằng Trần Ái Ân.
Phải biết rằng, hắn mới là người ngày ngày ở bên ngoài lăn lộn, Trần Ái Ân ngoại trừ đi học thì chính là ở nhà trông con, thuần túy chỉ là một người phụ nữ của gia đình. Cho nên, mắt của hắn so với Trần Ái Ân phải tinh hơn mới đúng chứ.
Vấn đề này, Trần Ái Ân cũng đã sớm suy xét qua, người bạn học kia vừa đề nghị tách ra, Trần Ái Ân cũng không hề có ý giữ lại mà đồng ý ngay.
Tiền, càng kiếm càng nhiều, cám dỗ cũng càng lúc càng lớn.
Trần Ái Ân chủ động cùng người bạn học đó hợp tác kiếm tiền, cũng xem như là giúp đỡ bạn học, là có ơn tri ngộ với người đó. Lúc ban đầu sổ sách còn rõ ràng rành mạch, một mao tiền cũng không hề tư tàng.
Năm nay thì không còn được như thế nữa, người bạn học kia đã bắt đầu mang hàng “lậu”, phần hàng này bán đi, lợi nhuận không hề có phần của Trần Ái Ân.
Sau khi cô biết chuyện này, cho dù người bạn học đó không đề nghị tách ra thì Trần Ái Ân cũng sẽ lên tiếng. Muốn hợp tác lâu dài thì phải rõ ràng rành mạch.
Bây giờ người bạn đó buôn bán thế nào rồi, Trần Ái Ân cũng không để ý, điều cô quan tâm là hôm nay bốn người mẹ Lâm sẽ đến đây.
“Buôn bán?” Mẹ Lâm lắp bắp kinh hãi, “Con còn phải lo cho Tiểu Tiểu và Dương Dương, làm gì có thời gian nữa. Ái Ân, con cũng đừng để mình quá vất vả như vậy.”
Trần Ái Ân: “Vất vả rồi sẽ nhận được hồi báo, không vất vả thì làm sao có được nhà lớn ạ.” Không có ngôi nhà lớn này, Lâm Kiến Quốc lấy đâu ra dũng khí nói với bộ đội là cứ phân nhà cho người khác đi, nhà bọn họ không cần?
Tiền không phải là vạn năng, nhưng sống trên đời, muốn có mặt mũi vẫn là phải có tiền mới được.
“Đúng rồi, mẹ à, con hỏi mẹ việc này. Mấy năm nay, chị dâu có hay tới cửa không?” Đừng có dạy hư ba đứa nhỏ Đại Bảo là được.
Mẹ Lâm cười: “Không đâu, Kiến Cường quản Triệu Mỹ Hoa chặt lắm. Cô ta cũng muốn đến nhưng Kiến Cường không cho. Kiến Cường nói, nếu Triệu Mỹ Hoa dám không nghe lời thì lần sau lúc Triệu Mỹ Hoa về nhà mẹ đẻ, Kiến Cường cũng sẽ đi theo một chuyến?”
Trần Ái Ân ngơ ngẩn: “Là sao ạ?”
“Kiến Cường là nông dân, lao động vất vả, ăn cơm cũng nhiều. Nó vừa ngồi vào bàn ăn Triệu gia, động đũa một cái là người nhà họ Triệu chẳng còn gì để ăn luôn ấy chứ.”
Bởi vậy, Triệu Mỹ Hoa muốn về nhà mẹ đẻ, nhưng người nhà họ triệu lại có muốn Triệu Mỹ Hoa về đâu. Vì có thể bình bình yên yên mà về Triệu gia, Triệu Mỹ Hoa chỉ có thể nghe lời Lâm Kiến Cường, ít qua chỗ mẹ Lâm quấy rối.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tiểu Hoa, nhanh lại đây ăn nào.”
Tiểu Tiểu vui vẻ kêu to: “Mẹ làm thịt kho tàu? Con muốn ăn, con muốn ăn thật nhiều thịt thịt!” Thịt kho tàu mẹ làm là ngon nhất.
“Rửa tay chưa?” Trần Ái Ân rất kiên quyết, chưa rửa tay là chưa được ăn.
Tiểu Tiểu gấp đến độ dậm chân: “Anh Đại Bảo ơi, ôm em đi rửa tay nhanh lên, em sắp chết đói mất thôi.”