Thiệt tình, Trần Ái Ân quả thật lo lắng không thôi. Con nhà người ta bởi vì một cái kẹo là bị dụ đi mất, con gái cô thì hay rồi, chỉ cần người ta nói ngọt một câu thôi là đã đi theo rồi.
Tiểu Hoa hôn lên mặt Tiểu Tiểu một cái: “Em vẫn y hệt hồi nhỏ luôn.”
“Ái Ân, sao con lại mang theo Tiểu Tiểu tới đây, nhiều người như vậy, cũng không sợ lạc mất Tiểu Tiểu à.” Mẹ Lâm đi tới rất không dễ dàng, phải chen lắm mới qua được.
Tiểu Tiểu ngoan ngoãn mà gọi một tiếng: “Bà nội, cháu là Tiểu Tiểu.”
Đáng tiếc bây giờ hai tay mẹ Lâm đều xách đầy đồ đạc, bằng không nhất định phải sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tiểu một phen: “Ngoan, Tiểu Tiểu quả là đứa bé ngoan.”
“Thím nhỏ.” “Thím nhỏ.”
Nhìn thấy Đại Bảo và Nhị Bảo đã ra tới, hai mắt Trần Ái Ân đều sáng lên: “Đại Bảo, cháu đã lớn thế này rồi à, thành anh thanh niên rồi này. Mẹ, Đại Bảo có phải là đã cao hơn con rồi không?”
Mẹ Lâm cười cực kỳ vui vẻ: “Còn không phải sao, thoáng cái đã hai năm rồi, lớn lên chắc sẽ còn cao hơn ba nó không chừng.” Ba đứa cháu trai cháu gái đều cao như vậy, tất cả đều là do bà nuôi lớn đấy.
Trần Ái Ân gọi một chiếc xe lại, cả gia đình ngồi vào cũng vừa vặn.
------
“Mẹ, mẹ mệt rồi nhỉ, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Đại Bảo, đói không cháu? Ba đứa các cháu nếu đói bụng thì cứ lấy trái cây trên bàn ăn nhé, thím nhỏ đi nấu cơm cho mấy đứa.”
Về tới nhà, Trần Ái Ân càng bận hơn.
Mẹ Lâm uống miếng nước, nghỉ ngơi một chút liền không chịu ngồi yên mà tiến vào phòng bếp giúp Trần Ái Ân: “Ái Ân à, trong nhà giờ nhiều hơn bốn người, các con cũng là một nhà bốn người nữa, nhà này ở đủ không con?
Chỉ có mấy gian phòng như vậy, mẹ Lâm muốn nghe xem Trần Ái Ân định sắp xếp thế nào.
“Mẹ, không vội. Con đưa cả nhà mình về đây chủ yếu là để mẹ và mấy đứa gặp Kiến Quốc đã. Bộ đội nhiều người, phòng ở có phân phối nhưng Kiến Quốc vẫn luôn không chịu đổi nhà lớn. Không phải mẹ và bọn nhỏ Đại Bảo muốn tới sao, con tính tới tính lui liền quyết định mua một bộ tứ hợp viện. Nhà ở không nhỏ, không lo không chỗ ở đâu mẹ.”
Mẹ Lâm cả kinh: “Mua nhà á, nhà nước cho mua nhà rồi sao? Tốn không ít tiền đi, các con sao không nói sớm?”
Mua nhà nhất định tốn không ít tiền, giờ lại tới thêm bốn cái tàu há mồm nữa, ba đứa Đại Bảo còn phải đi học, Kiến Quốc và Ái Ân làm sao kham nổi.
“Ái Ân, không thì mẹ lại dẫn ba đứa Đại Bảo về nhé? Cuộc sống của mấy đứa cũng đủ khó khăn rồi, sao có thể xằng bậy như vậy!” Mẹ Lâm cầm lấy tay Trần Ái Ân, “Con là đứa có hiếu, mẹ biết, mẹ nhận tấm lòng này là được rồi. Con và Kiến Quốc còn phải lo cho Dương Dương và Tiểu Tiểu nữa, các con có vất vả lắm không?”
Trần Ái Ân lau đi nước trên tay: “Mẹ, xem mẹ hoảng lên kìa. Con tốt nghiệp đại học. Kiến Quốc cũng có tiền lương, con ở trong trường học cũng có trợ cấp, số tiền đó lâu nay vẫn luôn để không mà. Hơn nữa, lúc con học đại học có cùng một người bạn buôn bán, cũng kiếm lời được một chút tiền. Năm đó, con đã chính miệng đáp ứng ba đứa nhỏ Đại Bảo rồi, mẹ, cũng đừng làm con trở thành một người thất tín chứ.”
Cô biết nếu thật sự tiếp nhận mấy đứa nhỏ Đại Bảo thì sẽ phải chi tiêu rất nhiều.
Thế nên, sao Trần Ái Ân có thể không chuẩn bị gì được, nên kiếm tiền thì kiếm lên, nên mua sắm đồ đạc thì cũng đã sắm đủ rồi.
So với cảnh mà trong sách gốc viết, ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo quậy đến nhà cô gà chó không yên thì cô thà rằng hiện tại vất vả một chút, thánh mẫu một chút, tự mình bồi dưỡng ba đứa nhỏ này thành tài.
Huống chi, nguyên nhân vì sao Lâm Kiến Quốc không thể buông tay mặc kệ với ba đứa Lâm Đại Bảo, Trần Ái Ân cũng đã nghe Lâm Kiến Quốc nói qua.
Một năm kia, khi ba chồng cô còn sống, nhưng ba chồng cô và Kiến Quốc đều mắc bệnh, cần có thuốc đặc hiệu mới chữa được.
Lúc ấy nhà làm gì có tiền. Tiền của Lâm gia chỉ đủ để mua một viên, sở vệ sinh cũng vừa vặn chỉ còn lại có một viên cuối cùng!
Ba Lâm để lại cơ hội sống sót cho đứa con trai Lâm Kiến Quốc. Thuốc - Lâm Kiến Quốc uống, bệnh - ba Lâm cuối cùng không qua khỏi.
Thời điểm lâm chung, ba Lâm đã nói với Lâm Kiến Quốc: “Kiến Quốc, anh con là đứa con đầu lòng của ba và mẹ con nên ba mẹ đã hơi cưng chiều nó quá. Tính tình anh con ba biết, không bằng con. Về sau ba không còn nữa, con giúp ba để ý đến nó một chút. Bởi vì ba đã không còn thời gian và cơ hội dạy dỗ nó nữa rồi. Và, con đừng để cho con trai của anh con cũng giống như ba nó. Cái nhà này, ba đành phó thác cho con.”
Ba Lâm nói như vậy, trực tiếp đem toàn bộ gánh nặng gia đình đều giao cho Lâm Kiến Quốc.
Điều này đối với Lâm Kiến Quốc thật sự rất không công bằng, yêu thương cưng chiều là Lâm Kiến Cường hưởng, gánh nặng gia đình lại để Lâm Kiến Quốc nhận hết.
Nhưng ai bảo ba Lâm có ơn sinh dưỡng Lâm Kiến Quốc làm chi, cuối cùng lại chết đi như vậy, cho nên Lâm Kiến Quốc chẳng những đáp ứng, mà còn luôn nỗ lực thực hiện.
Gánh nặng gia đình, Lâm Kiến Quốc chèo chống. Lâm Kiến Cường kết hôn tiền cũng là do Lâm Kiến Quốc chi, Lâm Kiến Cường muốn ra riêng, không muốn liên quan đến chuyện kết hôn hay của hồi môn của Lâm Tiểu Muội, cũng không muốn ra tiền vì hôn sự của Lâm Kiến Quốc sau này. Chỉ một cuộc điện thoại, Lâm Kiến Quốc nói với mẹ Lâm, việc này, anh đồng ý.
Lâm Kiến Cường không tự mình dạy con, Lâm Kiến Quốc chỉ cần có cơ hội liền sẽ giúp đỡ dạy dỗ bọn nhỏ.
Lúc ba Lâm chết, ông nào sẽ ngờ rằng sau này Lâm Kiến Quốc sẽ nhập ngũ chứ. Đừng nói một năm, mười năm, thời gian Lâm Kiến Quốc ở nhà thực sự rất ít, cơ hội có thể dạy dỗ mấy đứa con của Lâm Kiến Cường ít lại càng ít.