Tiểu Tiểu không phục: “Con đánh nhau, con đánh nhau là bởi vì những người đó bắt nạt người khác. Đã học lớp lá mà bắt nạt bạn nhỏ mẫu giáo bé bọn con, còn đoạt đồ ăn của bọn con nữa chứ, chính là thiếu đánh á!”
Đã ba tuổi, bạn nhỏ Lâm Tiếu Tiếu đã trở thành một phần tử của nhà trẻ, đang học mẫu giáo bé. Nhưng bởi vì thủ đoạn cương quyết, nắm đấm cứng nên chỉ mới đi học mẫu giáo bé có bảy ngày, đã oanh liệt trở thành đầu lĩnh trong ban rồi.
Bởi vì chuyện này mà Trần Ái Ân cứ ba ngày là có hai ngày được lời lên trường gặp giáo viên, ai bảo con gái bảo bối của cô lại dám cùng đám trẻ con lớp lá đánh nhau cơ chứ.
May mắn là Tiểu Tiểu không sai nên cuối cùng Trần Ái Ân chỉ bị cô giáo “giáo dục” một chút, sau đó cứ thế mang Tiểu Tiểu về nhà. Cô giáo nói, Tiểu Tiểu là con gái, không thể quá hung dữ được, muốn sau khi về nhà thì Trần Ái Ân phải dạy dỗ, khuyên răn lại con bé.
Cô giáo còn nói, cô đã dạy ở đây năm năm rồi, lần đầu tiên mới thấy một cô bé như Tiểu Tiểu đấy.
Lúc mới vào học, Tiểu Tiểu bởi vì vẻ ngoài xinh xắn nên rất làm người ta thích. Bây giờ thì xem đi, những đứa bé thích Tiểu Tiểu đều thành thuộc hạ của con bé hết rồi, ai không thích thì đều sợ Tiểu Tiểu, thấy nó là đi vòng né xa.
Đấy, có khác gì tiểu bá vương trong nhà trẻ không.
Nghe nhiều sự tích anh hùng của Tiểu Tiểu ở nhà trẻ rồi, giờ lại nghe con bé tự nói mình vừa nhỏ lại yếu, Trần Ái Ân còn không phải là bị con gái cô chọc cho vui vẻ sao?
“Hơn nữa, ba anh chị sắp tới đây ai cũng lớn tuổi hơn con và anh Dương Dương rất nhiều nhỉ? Tuy rằng anh con có học đánh quyền với ba, nhưng song quyền khó địch bốn tay, đến lúc đó hai đứa bọn con bị bắt nạt thì làm sao bây giờ?”
Tiểu Tiểu cảm thấy ngày tháng sau này của cô bé và Dương Dương sao mà u ám quá: “Tiểu Lệ Lệ trong lớp có nói với con, bạn ấy có một anh trai, lớn hơn bạn ấy nhiều lắm, không phải xả bím tóc của bạn ấy thì chính là đoạt đồ ăn của bạn ấy. Chưa hết nhé, anh của bạn ấy ra ngoài chơi đều không mang theo Tiểu Lệ Lệ đâu, ghét bỏ bạn ấy lắm luôn. Ôi chao ơi, sau này con với anh con biết làm sao đây?”
Trần Ái Ân: “Không được nói nhiều, con nít mới ba tuổi mà miệng mồm liến thoắng như vậy là giống ai hả? Anh con hồi ba tuổi nào có nhiều chuyện như con.”
Tiểu Tiểu đứa con gái này ấy à, chẳng khác gì con khỉ con cả.
Tiểu Tiểu: “Giống ai ấy ạ? Con gái của ai thì giống người đó chứ sao. Anh con à, quá thật thà cho nên mới bị ba bắt nạt đấy. Mẹ, mẹ nói xem sao ba của người ta là như vậy mà ba của con và anh lại là thế kia chứ. Hiện tại nhà nước đã không cho sinh, ba mẹ cũng đã có hai đứa bọn con rồi. Hai người ba mẹ có ngủ chung cũng không thể sinh em trai em gái cho con được, vậy mà ba cứ dành mẹ với bọn con là có ý gì? Giống mấy đứa trẻ hư lớp lá, bắt nạt bạn nhỏ ạ?”
Trần Ái Ân: “Việc này con phải hỏi ba con chứ, mẹ trả lời thế nào được.”
Tiểu Tiểu: “Ba con còn không phải là chồng mẹ à, mẹ, mẹ có thể quản chồng mẹ được không?”
Trần Ái Ân không thừa nhận: “Con cũng nói đó là ba con mà. Sao con không cho ba con nghe mấy lời này đi?”
Tiểu Tiểu hai tay ôm ngực, bĩu môi tức giận: “Hai vợ chồng mẹ cùng một giuộc hết, bắt nạt bạn nhỏ như bọn con, thật là xấu. Mẹ, mẹ cũng hư giống ba rồi, con không ở đây với mẹ nữa, cho mẹ một mình chờ các anh chị luôn.”
Trần Ái Ân nín cười đến đau cả bụng: “Hả, Tiểu Tiểu không chờ với mẹ à? Thật sự để mẹ chờ một mình sao? Lỡ như chút nữa có người xấu xuất hiện, không ai bảo vệ mẹ, mẹ bị người xấu bắt đi thì làm sao bây giờ?”
Tiểu Tiểu vừa nghe vậy thì mềm lòng, như bà cụ non mà thở dài một hơi: “Ai nha ai nha, đúng là không có cách nào với mẹ mà. Mẹ, đừng sợ, có con bảo vệ mẹ.”
“Ừ ừ, có Tiểu Tiểu bảo vệ mẹ an toàn rồi, thật là quá tốt ha. Tiểu Tiểu, cảm ơn con nhé.”
Tiểu Tiểu vỗ vỗ ngực tỏ vẻ: “Mẹ, đừng khách khí, ai bảo mẹ là mẹ của con chứ.”
“Ô……”
Theo tiếng còi xe lửa vang vọng, Trần Ái Ân biết mẹ chồng cô mang theo ba đứa nhỏ Đại Bảo đã đến rồi.
Hai mẹ con đứng ở cửa chờ người bên trong đi ra, Trần Ái Ân còn thấy bốn người mẹ Lâm đâu thì đã bị họ phát hiện trước rồi.
“Thím nhỏ, như đã nói, bọn cháu tới tìm thím đây!”
Lâm Tiểu Hoa vừa nhìn thấy Trần Ái Ân thì vẫn như khi còn nhỏ, một chút cảm giác xa lạ cũng không có, nhào thẳng vào trong ngực cô.
Tiểu Tiểu ghen tị: “Chị là ai, sao lại ôm mẹ em, chị chị, chị buông ra, buông ra, đây là mẹ em, em muốn ôm!”
Bị ba dành mất thì thôi đi, người khác hả, đừng mơ!
Lâm Tiểu Hoa vừa thấy cô bé thì cười: “Em là Tiểu Tiểu sao? Em chắc chắn là Tiểu Tiểu rồi, lớn lên thật xinh xắn, giống thím nhỏ như đúc, không phải Tiểu Tiểu thì còn có thể là ai? Tiểu Tiểu, cho chị ôm một cái nào, chị nhớ em quá à.”
Vừa rồi còn hung dữ thế kia, vậy mà Tiểu Hoa mới khen xinh một tiếng là mặt Tiểu Tiểu đã đỏ lên: “Em xinh vậy ạ, giống mẹ ạ?”
“Ừ, từ hồi nhỏ em đã rất đáng yêu rồi, là đứa bé đáng yêu nhất mà chị thấy đấy.” Ôm Tiểu Tiểu trên tay, Tiểu Hoa vui vẻ vô cùng.
Mấy năm nay, người Tiểu Hoa nhớ nhất chính là Trần Ái Ân, đứng thứ nhì là Dương Dương và Tiểu Tiểu.
Còn ông chú ruột Lâm Kiến Quốc ấy hả, ha ha, không có ấn tượng, không có cảm tình gì hết.
“Ừm, em từ nhỏ đã xinh rồi. Chị ơi, hai ta có gặp nhau rồi ạ, chị là chị họ mà hôm nay em tới đón ạ? Mẹ ơi, chị họ thật tốt, con thích chị lắm, sau này em sẽ dẫn chị đi chơi.”
Trần Ái Ân: “…”Phàm là người khen Tiểu Tiểu xinh, cho nó đồ ăn ngon, đưa con bé đi chơi, Tiểu Tiểu đều cảm thấy đối phương là người tốt cả.