Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 244 - Chương 244.

Chương 244. - Chương 244. -

Hách chính ủy: “Em nói đi, anh nghe đây. Đúng rồi, Kiến Quốc đi vắng, em đưa Dương Dương và Tiểu Tiểu qua nhà anh chơi cũng được mà.”

Trần Ái Ân vỗ trán, cô đúng là tức đến hồ đồ rồi: “Được, Hách chính ủy, anh và chị dâu ở nhà chờ em nhé, giờ em mang hai đứa nhỏ qua nhà anh chị luôn.”

Sau khi điện thoại đã treo máy, Hách chính ủy còn có chút chưa phản ứng kịp: “Gấp như vậy cơ à.” Anh ta quả thật là muốn mời Trần Ái Ân mang hai đứa nhỏ tới chơi, chỉ không nghĩ tới lại tốc độ như vậy, nói đến là đến.

“Ái Ân tới rồi à, mau, mau ngồi xuống. Tiểu Chính, ra đây nào, Dương Dương qua nhà ta chơi kìa.” Chị dâu nhiệt tình mà rót ba ly nước đường đỏ, cho ba mẹ con mỗi người một ly.

Tiểu Chính vừa thấy đồng bọn của mình tới liền kéo Dương Dương và Tiểu Tiểu vào trong phòng nó chơi.

Hách chính ủy và vợ anh cùng ngồi xuống: “Hôm nay sao lại vội vã như vậy, Ái Ân à, có phải gặp chuyện gì không em?”

Trần Ái Ân liếc mắt nhìn cửa phòng Tiểu Chính một cái, vợ Hách chính ủy thấy vậy liền đứng lên: “Chị đi xem ba đứa nhỏ này thế nào đã, không biết chừng đã quậy tung lên rồi. Nhất là Tiểu Tiểu, mỗi con bé là con gái thôi, không thể để bị mấy thằng bé bắt nạt được.”

Chờ sau khi chị dâu vào phòng trông nom ba đứa nhỏ, Hách chính ủy mới nói: “Em nói đi, có chuyện gì?”

Trần Ái Ân: “Trước khi kết hôn, Kiến Quốc đã đem chuyện thân thế của Dương Dương nói cho em rồi. Em không biết thái độ của Chu gia là thế nào, chỉ cần bọn họ không ra mặt là em đã mừng lắm rồi. Dương Dương chính là con trai em. Thế mà, người nhà họ Chu còn chưa xuất hiện, Tào doanh trưởng đã chạy tới trước mặt Dương Dương nói thằng bé không phải là con em. Đây là có ý gì? Hách chính ủy, việc này, anh có quản không đây?”

Lâu nay, rất ít người dám thảo luận về thân thế Dương Dương, bởi vì có Hách chính ủy ra mặt tạo áp lực.

Ai biết được, Tào doanh trưởng lại cứ thế làm ra chuyện này.

Hách chính ủy nghe kể cũng hết hồn: “Có việc này ư?”

“Hôm nay lúc tan học, em đi đón Dương Dương, Dương Dương mới nói cho em biết. Thằng bé không phải là một đứa bé biết nói dối. Trong khu này cũng nhiều người như vậy, Dương Dương lại không nói ai khác mà chỉ điểm mặt Tào doanh trưởng, chuyện này không sai được. Nếu người nhà họ Chu vẫn không có động tĩnh gì thì trước khi Dương Dương thành niên, em không định sẽ nói chuyện này cho thằng bé biết đâu.”

Nhất là hiện tại, Dương Dương còn quá nhỏ, không có cách nào tiếp nhận sự thật này.

Hách chính ủy: “Anh hiểu rồi, chuyện này cứ để anh lo. Ngày mai, ngày mai anh sẽ cho em một câu trả lời.”

Nhắc tới Dương Dương, Hách chính ủy không thể không coi trọng được. Sau mười năm biến động, Chu gia hoàn toàn trở người, hiện giờ đã không giống lúc trước nữa rồi. Mặc kệ là vì báo ân hay là gì khác, trước mắt Dương Dương là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Chu, anh phải chăm sóc thằng bé cho tốt mới được.

Nếu không thì sau này anh còn mặt mũi nào gặp lão thủ trưởng.

Sau khi đem chuyện nói với Hách chính ủy, Trần Ái Ân chỉ ở nhà Hách chính ủy ngồi thêm nửa giờ liền về nhà.

Không còn cách nào, luận văn của cô còn đang dang dở đó. Nếu không phải vì chuyện của Dương Dương, Trần Ái Ân nào có thời gian ra cửa.

Thẳng đến ngày hôm sau, khi Trần Ái Ân nhận được thư xin lỗi của Tào doanh trưởng thì mới biết được vì sao Tào doanh trưởng lại làm một việc khó hiểu như vậy.

Cũng là bởi vì sau khi Từ Lệ Anh và hắn ly hôn, ngày tháng của hắn trôi qua không mấy dễ chịu, cho nên nhìn không hợp mắt cảnh tượng gia đình hoà thuận nhà Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân. Dựa vào cái gì mà Từ Lệ Anh là mẹ kế, nỗ lực như vậy vẫn không thể sống hoà thuận với Tào Dân, lại phải quậy đến tình trạng này. Còn Trần Ái Ân thì sao, Trần Ái Ân cũng là mẹ kế, nhưng cô và Dương Dương lại giống như mẹ con ruột vậy.

Tào doanh trưởng tự hỏi, nếu Dương Dương biết mình không phải là con ruột của Trần Ái Ân thì tình cảm của nó và Trần Ái Ân có thể tốt như trước không.

Nếu như gia đình có mâu thuẫn nội bộ, Lâm Kiến Quốc còn có thể tiếp tục như bây giờ không, xuân phong đắc ý, sự nghiệp, gia đình song thu?

Xem xong lá thư này, tâm tình Trần Ái Ân chẳng những không tốt lên mà ngược lại còn trở nên càng thêm khó chịu. Đây là cái loại người gì thế này. Khó trách Từ Lệ Anh thà rằng cùng Tào doanh trưởng ly hôn chứ không thèm làm doanh trưởng phu nhân nữa.

Trần Ái Ân cũng không để ý nguyên nhân làm gì, cô càng coi trọng kết quả hơn. Chỉ cần Tào doanh trưởng về sau đừng có chạy tới nhà cô nói lung tung, dọa đến con cô nữa là được. Chứ cô chẳng thèm quan tâm đến vấn đề tâm lý bất ổn của Tào doanh trưởng làm gì.

Trải qua chuyện lần này, Tào doanh trưởng dĩ nhiên là đã nhận được một bài học đích đáng rồi, không dám tái phạm nữa. Vợ thì đã ly hôn, tiền thì cũng không có, ngay cả chức cũng không thăng được, cuối cùng lại con bị lãnh đạo phê bình. Chờ sau khi Tào doanh trưởng bình tĩnh lại thì mới biết hối hận.

Hách chính ủy chính là xem Dương Dương như là cháu trai ruột mà quan tâm chăm sóc, nhàn thoại về thân thế của Dương Dương thì khác nào là đang đối đầu với Hách chính ủy chứ? Chọc Dương Dương, Hách chính ủy có thể mặc kệ được sao?

Chẳng qua, lúc này Tào doanh trưởng mới biết hối hận thì đã chậm rồi.

----------

“Mẹ, các anh chị trông như thế nào ạ, có đẹp trai như anh con không? Lỡ như bọn họ bắt nạt con thì làm sao bây giờ? Con nhỏ như vậy, lại yếu ớt nữa, con đánh không lại bọn họ.” Tiểu Tiểu lo lắng không thôi, rất sợ các anh chị sắp tới đây ở sẽ bắt nạt cô bé.

Trần Ái Ân chọt Tiểu Tiểu hai cái: “Chao, cũng có người mà Lâm Tiếu Tiếu con sợ à? Con không phải là không sợ trời không sợ đất, ai chọc vào con thì cũng mặc kệ đối phương lớn nhỏ, đều dám xông lên đánh nhau với người ta sao? Ừ, đánh không lại, về nhà tìm anh con giúp đỡ, con sợ gì nào?” Nói cái gì mà vừa nhỏ vừa yếu, đang kể chuyện cười cho cô đấy à.

Bình Luận (0)
Comment