Dương Dương nghe hiểu là cuối cùng mẹ đã dành phần thắng, vui vẻ nhảy cẫng lên hoan hô: “Ha ha, một mình ba đi uống rượu mừng cô nhỏ thôi, ba đi rồi, con và Tiểu Tiểu sẽ được ngủ với mẹ.”
Tiểu Tiểu giống như cái đuôi nhỏ, cũng bắt chước Dương Dương nhảy nhóc theo, cùng anh trai cô bé vui vẻ.
Lâm Kiến Quốc: “Tên nhóc thúi này.” Nói rồi, Lâm Kiến Quốc không khách khí mà đem Dương Dương vớt một cái vào trong ngực, lột quần thằng bé rồi ở trên mông Dương Dương không nặng không nhẹ mà vỗ hai cái, “Con đi học nhà trẻ lâu như vậy rồi, thầy cô trong trường học chính là dạy con chọc giận ba mình như vậy hả?”
Dương Dương như cá chạch mà lách xuống dưới, lanh lẹ mặc quần vào: “Thầy cô cũng không dạy con là có ai làm ba giống như ba vậy, quá vô lại, có phải không nào, Tiểu Tiểu?”
Làm cái đuôi nhỏ của anh mình, Tiểu Tiểu cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
“Nhìn anh đi, chẳng mấy khi ở với Tiểu Tiểu, bây giờ Tiểu Tiểu chỉ giúp Dương Dương chứ không thèm giúp anh đấy, anh nên kiểm điểm lại đi.”
Lâm Kiến Quốc nhìn Dương Dương cười: “Đúng vậy, thời gian anh ở bên bọn nhỏ quả thật là quá ít. Nếu không thì lần này về quê uống rượu mừng của Tiểu Muội, anh dẫn theo Dương Dương và Tiểu Tiểu cùng đi nhé, để em ở nhà một mình học hành cho yên tĩnh?”
Dương Dương: “Không đi, con muốn ở nhà với mẹ cơ, con còn phải đi học nữa. Trẻ con không thể trốn học, bằng không chính là trẻ hư. Mẹ ơi, ba muốn con thành trẻ hư kìa.”
Tiểu Tiểu chạy đến bên người Trần Ái Ân, ôm đùi cô không chịu thả. Nguyện vọng muốn ở cùng mẹ của cô bé đã được biểu đạt vô cũng rõ ràng và mãnh liệt rồi.
Trần Ái Ân: “Xem ra là anh không mang chúng theo được rồi. Nếu muốn có nhiều thời gian cùng hai đứa nhỏ thì anh về sớm một chút, mang theo chúng ra ngoài chơi. Hai đứa này luôn tưởng tượng được ra ngoài chơi với ba đấy.”
“Thật á?”
Trần Ái Ân đem Dương Dương đẩy đến trước mặt Lâm Kiến Quốc: “Tự nói với ba đi.”
Ban đầu Dương Dương còn muốn trốn một chút, nhưng dưới sự cổ vũ của Trần Ái Ân, cu cậu vẫn dũng cảm mở miệng: “Ba, ba dẫn con và Tiểu Tiểu đi chơi nhé?”
Tiểu Tiểu chạy tới, đứng ở trước mặt Lâm Kiến Quốc, ngưỡng đầu nhỏ nhìn anh: “Chơi.”
Lâm Kiến Quốc một tay khiêng lên một bạn nhỏ: “Muốn chơi thì cứ nói, cần gì phải chờ sau này, hôm nay ba rảnh, cùng hai đứa các con chơi.”
“Ha ha ha ha.”
“A a a, ba ba.”
Hai đứa nhỏ bị Lâm Kiến Quốc đùa đến cười ha ha, tiếng cười không dứt, vừa nghe đã cảm thấy cực kỳ náo nhiệt.
Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân đều không có nghĩ đến chính là, bởi vì không khí gia đình bọn họ tốt quá, nên có người không phục, cố ý trước mặt Dương Dương nói lời không nên nói.
Thời điểm phát sinh chuyện này, Lâm Kiến Quốc đã về quê tham gia hôn lễ của Lâm Tiểu Muội rồi.
Trần Ái Ân mang theo Tiểu Tiểu đi đón Dương Dương tan học, lại phát hiện Dương Dương hôm nay lạ lạ, luôn rầu rĩ không vui: “Dương Dương, con làm sao vậy, cãi nhau với bạn nhỏ nào ở nhà trẻ à?”
Dương Dương lắc đầu: “Mẹ, hôm nay giữa giờ cơm trưa, con gặp được một chú, chú ấy nói với con, con không phải là do mẹ sinh. Mẹ, con vẫn nhớ rõ Tiểu Tiểu là mẹ sinh mà.” Vì sao nó lại không phải là mẹ sinh?
“Một chú, một chú không quen biết hả con?”
Trần Ái Ân trong lòng nhảy bang bang, không phải là người nhà họ Chu đã tìm tới cửa chứ?
Cho dù người nhà họ Chu thật sự muốn đem Dương Dương nhận lại thì cũng không nên ở sau lưng cô và Kiến Quốc nói những lời này với Dương Dương, khiến thằng bé bị tổn thương. Thủ đoạn này, Trần Ái Ân thật sự không thích.
Dương Dương là do cô nuôi lớn, nói cho Dương Dương rằng thằng bé không phải thân sinh thì thằng bé làm sao tiếp nhận được.
Dương Dương: “Có biết ạ, ở gần nhà, họ Tào, giống ba, đều là bộ đội.”
“Tào doanh trưởng?” Tào doanh trưởng này định làm gì đây, đang êm đẹp lại nói lung tung với Dương Dương. Có phải là không quen nhìn nhà cô sống vui vẻ nên muốn phá cho hôi không?
Lâm Kiến Quốc biểu hiện xuất sắc, lại có Hách chính ủy che chở, trong quân khu này không có ai dám nói nhảm về thân thế của Dương Dương, nhất là làm trò trước mặt thằng bé.
Tào doanh trưởng làm như vậy thật sự rất quá đáng. Lại đúng lúc Lâm Kiến Quốc đi vắng nữa chứ, nếu không cô đã bảo Lâm Kiến Quốc ngay hôm nay đến cửa nhà họ Tào hỏi cho ra lẽ rồi.
Nhưng mà, cho dù không có Lâm Kiến Quốc cũng vẫn còn có Hách chính ủy đó thôi. Cô phải đi hỏi Hách chính ủy một chút, có người bắt nạt Dương Dương nhà cô như vậy, anh ta có định quản không đây?
“Dương Dương, con tin lời người ngoài nói hay là tin lời mẹ nói nào?”
“Tin mẹ nói.”
“Con tin lời mẹ nói thì phải nhớ kỹ, con và Tiểu Tiểu đều là con của mẹ. Có nhớ vẫn thường có người khen con lớn lên giống mẹ không nào?”
“Có, cô giáo đều nói như vậy.” Dương Dương mắt sáng rực lên, nó cùng mẹ lớn lên giống nhau như vậy, sao có thể không phải là con của mẹ được. Cái chú kia chắc chắn nói dối rồi.
Trần Ái Ân xoa nhẹ đầu Dương Dương: “Cho nên ấy à, đừng tin lời cái chú kia nói. Ba người chúng ta đứng chung một chỗ, vừa nhìn là biết người một nhà rồi. Tiểu Tiểu, nắm tay anh con đi, chúng ta về nhà.”
“Anh ơi, dắt tay tay.”
Cầm lấy bàn tay mềm mại của em gái, buồn bực nửa ngày của Dương Dương đã vơi gần hết, cu cậu vui vẻ về nhà.
Mang theo hai đứa nhỏ về nhà. Sau khi ăn uống xong xuôi, Trần Ái Ân thấy Dương Dương đang cùng chơi với Tiểu Tiểu, liền gọi điện thoại cho Hách chính ủy: “Hách chính ủy, là em. Kiến Quốc và mẹ em đều về quê rồi, em một mình phải trông hai đứa nhỏ, cho nên thật sự không qua chỗ anh nói chuyện được. Có chút chuyện em nói trực tiếp qua điện thoại với anh luôn, được không ạ?”