Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 242 - Chương 242.

Chương 242. - Chương 242. -

Dương Dương ôm cánh tay Trần Ái Ân, nói: “So ra con càng thích mẹ hơn. Con và Tiểu Tiểu đều cần mẹ chăm sóc, con ở nhà mình cơ, không đi nhà bác Hách đâu. Ba, ba là người lớn rồi, ra cửa còn cần người đi theo à? Con và Tiểu Tiểu còn nhỏ nên mới cần mẹ chăm sóc chứ. Ba cũng còn nhỏ, cũng muốn được mẹ đi theo lo lắng ạ?”

“Có phải không, Tiểu Tiểu?” Nói xong câu cuối, Dương Dương không quên kéo theo đồng minh.

Tiểu Tiểu dựa vào người Trần Ái Ân: “Ba ba đi đi đi, mẹ ở với Tiểu Tiểu. Ba ba, ngoan.”

Trần Ái Ân: “Đừng đấu võ mồm nữa, giáo sư nói em viết luận văn sơ thảo, em đang bận lắm, thật sự là đi không được. Tiểu Tiểu không sao chứ Dương Dương còn đi học, không có cách nào đem hai đứa nhỏ cùng đi đâu. Anh tự mình một chuyến là phương án tốt nhất rồi.”

Lâm Kiến Quốc: “Nhà trẻ mà cũng gọi là đi học sao? Cũng đâu phải là học tiểu học, vì sao không thể xin nghỉ cho Dương Dương? Được thì chúng ta một nhà bốn người cùng về một chuyến?”

Trần Ái Ân bực mình: “Anh có thể nghĩ cho em một chút không? Em bị say xe, mỗi lần đi đều rất chóng mặt buồn nôn. Trước kia những lúc có việc, anh đều là ra ngoài nhận nhiệm vụ, bận rộn không rảnh, chỉ có thể là em chạy tới chạy lui thôi. Bây giờ anh không bận gì, lại là em gái ruột của anh kết hôn, để anh một người về một chuyến khó đến vậy sao?”

Dương Dương: “Mẹ, ba con không nghe lời như vậy, lại không thương mẹ nữa chứ, mẹ mắng ba đi.” Lúc nó nghịch ngợm, ba cũng thường nói với mẹ như vậy đó.

Tiểu Tiểu hì hì cười: “Không ngoan, không nghe lời, Tiểu Tiểu ngoan, Tiểu Tiểu nghe lời.” Ba ba còn không bằng Tiểu Tiểu nữa, quá xấu hổ.

Lâm Kiến Quốc: “… Tên nhóc thúi này, đây là tranh thủ cơ hội trả thù ba mày đấy hả? Đem lời ba nói với mẹ nhái lại hết trả lại cho ba đúng không?”

Dương Dương che mông chạy qua trốn sau lưng Trần Ái Ân: “Vốn là vậy mà, so với ba thì con và Tiểu Tiểu cần mẹ hơn, không rời khỏi mẹ được. Ba còn định mang mẹ đi nữa chứ, quá xấu rồi. Ngày thường con và Tiểu Tiểu muốn ngủ cùng mẹ, ba cũng không chịu. Ba, ba vậy mà là người lớn à?”

Bọn nó nhỏ nên mới muốn ngủ cùng mẹ, ba đã lớn như vậy rồi, còn cứ một hai phải có mẹ ngủ cùng, có biết xấu hổ không?

Tiểu Tiểu: “Là người lớn à?”

Lâm Kiến Quốc: “May mắn nhà ta chỉ có hai đứa nó, chứ mà nhiều thêm chút nữa thì loạn mất, mới bao lớn mà dám gọi nhịp với nhau cạnh khoé ba mày hả.”

Trần Ái Ân: “Ai bảo người làm ba lại không làm gương tốt chứ, Dương Dương và Tiểu Tiểu mới bao lớn hả, gì mà rèn luyện năng lực độc lập của bọn nhỏ, phải để chúng ngủ một mình, thế mà anh cũng nghĩ ra được.”

Binh lính càn quấy chết “đói” không chịu được chứ sao. Thời gian Lâm Kiến Quốc ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều, hơn nữa bởi vì chuyện hai nhà Lâm, Trần mà Trần Ái Ân thường thường phải chạy tới chạy lui nữa chứ. Điều này dẫn tới chuyện là Lâm Kiến Quốc ở nhà thì Trần Ái Ân lại đi vắng, Trần Ái Ân ở nhà thì Lâm Kiến Quốc lại ra ngoài làm nhiệm vụ.

Khó khăn lắm hai vợ chồng mới có thời gian bên nhau, tuổi trẻ lực tráng, đúng độ tuổi ham thích chuyện này nên Lâm Kiến Quốc đương nhiên muốn hàng đêm sênh ca rồi.

Người trẻ tuổi vận động mạnh, động tĩnh tự nhiên không nhỏ. Có một lần còn đánh thức Dương Dương dậy nữa, lần đó Lâm Kiến Quốc hết hồn, thiếu chút nữa binh lính tan rã.

Sau khi rút kinh nghiệm lần đó, Lâm Kiến Quốc nói với Dương Dương, con đã là đàn ông con trai rồi, cũng nên ngủ một mình đi. Hơn nữa, sợ Dương Dương một người ngủ không quen, anh còn để Tiểu Tiểu và Dương Dương cùng ngủ với nhau luôn. Cũng là để buổi tối Dương Dương có thể dễ dàng chăm sóc Tiểu Tiểu, đừng để cô bé đá chăn.

Chăm sóc tốt cho Tiểu Tiểu là có thể chứng minh Dương Dương đã trưởng thành rồi, là anh trai tốt.

Vì thế, sau khi được tập huấn tư tưởng ngủ một mình, còn chưa kịp tiếp thu thì bên cạnh cậu bé đã có thêm một Tiểu Tiểu vừa bị “vứt bỏ” nữa.

May mắn có Tiểu Tiểu bên cạnh, chứ không thì cho dù Lâm Kiến Quốc có tiếp tục dạy dỗ Dương Dương khái niệm đàn ông con trai chân chính đi nữa, sợ là Dương Dương sẽ khóc cho Lâm Kiến Quốc xem luôn. Nó mới nhỏ như vậy, vẫn còn là trẻ em, không dưng lại phải ngủ một mình chứ không được ngủ với mẹ nữa. Vậy mà ba lớn thế rồi còn được ngủ cùng mẹ là sao!

Dương Dương đã phần nào cảm nhận được là ba đã gài bẫy để dành mẹ của nó và Tiểu Tiểu.

Lúc Trần Ái Ân dạy con thường không thích người khác ghé miệng, bởi vậy, lúc Lâm Kiến Quốc dạy con, cô tuyệt đối sẽ không làm gây trở ngại cho Lâm Kiến Quốc.

Cuối cùng, Dương Dương và Tiểu Tiểu rốt cuộc vẫn tránh không được cục diện phải tự lập từ sớm.

Cho dù ba buổi tối đầu tiên, Lâm Kiến Quốc tự mình qua ngủ cùng hai đứa nhưng Trần Ái Ân vẫn không ít lần vì việc này mà nói ra nói vào anh.

Có người ba nào như anh à? Đây không phải là bắt nạt trẻ con còn chưa hiểu chuyện sao?

“Đừng làm ầm ĩ nữa, Tiểu Muội kết hôn, anh về một chuyến đi, em ở lại lo cho hai đứa này.” Trần Ái Ân nhanh gọn quyết định, “Em nói với anh rồi, em không muốn ngồi ô tô đâu, mệt lắm.”

Lâm Kiến Quốc: “Nhớ trước đây hồng quân phải trải qua hai vạn năm ngàn dặm trường chinh, đó không phải là càng vất vả, càng gian nan sao? Thân là một quân tẩu, em phải phát huy tinh thần cách mạng không sợ khổ, không sợ mệt của mình chứ.”

Nếu không phải là đang ở trước mặt hai đứa nhỏ, Trần Ái Ân thật muốn kêu Lâm Kiến Quốc đi lẹ rồi.

Hiện tại là thời đại nào rồi? Nếu quả thật phải dùng hai chân đi thời gian lâu như vậy, nhiều khi cô còn đồng ý đấy. Chứ ngồi xe á hả? Không đi!

Trần Ái Ân: “Mặc kệ anh nói thế nào, lần này anh đi đi, em không đi đâu. Để em nghỉ một chút, được không?”

Trần Ái Ân đã kiên quyết như vậy, dĩ nhiên là Lâm Kiến Quốc không còn cách nào khác rồi.

Bình Luận (0)
Comment