Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 241 - Chương 241.

Chương 241. - Chương 241. -

Tào Nguyên Đức mỗi tháng nhận được lương thưởng không ít, ăn uống dùng, bộ đội sẽ trợ cấp, còn rau dưa gì đó thì tự mình trồng trong vườn, cho nên chi tiêu hàng tháng cũng không đáng là bao.

Ngoại trừ mỗi năm một lần gửi tiền cho ba mẹ già dưới quê, Tào Nguyên Đức đều đem số tiền còn lại tích cóp cả.

Lúc này, Từ Lệ Anh qua thật đã cảm giác được chỗ tốt khi gả cho quân nhân rồi.

Trước khi rời khỏi Tào gia, cô muốn được chia một nửa tiền tiết kiệm của Tào Nguyên Đức.

Tào Dân hại chết con cô, cô cũng đã gả cho Tào Nguyên Đức hai năm, nhiều thì không cần, nhưng một ngàn đồng này nhất thiết phải cho cô.

Tào Nguyên Đức quả thật bị Từ Lệ Anh chọc cho tức đến bật cười: “Từ Lệ Anh, em có phải là hồ đồ rồi không, em đang nói gì thế hả? Ly hôn thì không thể rồi. Công việc, tôi có thể giúp em nghĩ cách, nếu không thể làm công nhân viên chức chính thức thì trước mắt sẽ để em làm nhân viên tạm thời. Đương nhiên, em cứ yên tâm, tôi bảo đảm sẽ làm cho đãi ngộ của em giống như công nhân viên chức chính thức luôn. Ngoài ra, tiền… Nhà ta có hai đứa nhỏ, về sau còn sẽ có nhiều hơn nữa. Những việc cần chi sẽ rất nhiều, không thể cho em được.”

Sợ chọc cho Từ Lệ Anh không vui, Tào Nguyên Đức lại sửa miệng nói: “Nhưng tôi có thể đồng ý với em, giao sổ tiết kiệm trong nhà cho em bảo quản. Phải dùng tiền, lấy tiền, em cứ thương lượng trước với tôi là được.”

Từ Lệ Anh mệt mỏi, không muốn tiếp tục dây dưa với Tào Nguyên Đức như vậy nữa. Hai tay cố chống lên đùi, lấy sức đứng dậy, quay người đi ra ngoài, tay cũng đã chạm đến cửa rồi.

Tào Nguyên Đức một phen kéo Từ Lệ Anh lại: “Cũng đã trễ thế này rồi, em lại đang như vậy, em định đi đâu? Đừng cáu kỉnh nữa, chúng ta cứ sống tốt với nhau không được sao? Em, em cứ phải một hai gây sự với tôi vào lúc này ư?”

Nói rồi, Tào Nguyên Đức lại tức giận mà trừng về phía Tào Dân: “Nhìn xem mày làm mẹ mày giận thành thế nào rồi kìa. Tào Dân, nếu mẹ mày mà thật sự bị mày chọc giận bỏ đi, xem ba có đánh chết mày không. Còn không mau cút lại đây, quỳ xuống, xin mẹ mày đừng đi.”

Tào Dân sợ tới mức hoàn toàn nghe theo lời Tào Nguyên Đức mà làm, đâu còn thấy được bộ dạng ông vua con ngày thường nữa: “Mẹ, con kêu mẹ một tiếng mẹ, về sau mẹ chính là mẹ ruột của con. Mẹ, mẹ đừng đi. Con sai rồi, con sai thật rồi. Chờ ba mẹ sinh em trai, con giúp hai người trông em.”

Tào Anh cũng khóc theo: “Mẹ, mẹ đừng để ba đánh chết anh con mà, con cũng sẽ cùng anh giúp mẹ trông em.”

Tào Nguyên Đức: “Lệ Anh, em xem hai đứa chúng nó cũng đã nói vậy rồi, em cũng bỏ qua đi.”

Từ Lệ Anh lạnh lùng mà nhìn thoáng qua ba cha con Tào Nguyên Đức: “Anh đồng ý với ba yêu cầu của tôi, chúng ta hảo tụ hảo tán. Anh nếu như không đồng ý, tôi lúc này cũng đã mất con rồi, trong lòng khó chịu nên muốn tìm người phụ trách tâm sự giải bày một chút. Tào Nguyên Đức, anh đừng nghĩ dùng mưu mô với tôi. Tối nay anh có thể ngăn được tôi, thế nhưng ngày mai, ngày kia thì sao? Anh đâu có cách nào khiến tôi cả đời không ra cửa gặp người chứ, dù chỉ ba ngày cũng không làm được, anh có tin không?”

Tào Nguyên Đức: “Nhất định phải ly hôn ư?”

“Nhất định phải ly hôn!”

----------

Chờ Trần Ái Ân lại nghe được tin tức về Từ Lệ Anh tin tức thì Từ Lệ Anh đã cùng Tào Nguyên Đức ly hôn, dọn đi chỗ khác rồi.

Từ Lệ Anh đầu tiên là sinh non, tiếp theo lại là ly hôn, trong quân khu này nhiều người mẫn cảm, việc này có muốn giấu cũng giấu không được.

Cho dù Từ Lệ Anh là im ắng rời đi, không kinh động đến bất kỳ người nào, nhưng chỉ mới qua mấy ngày, nhìn Tào Dân và Tào Anh cả người bẩn thỉu, quần áo nhăn nhúng, người ta cũng không khó mà đoán được, thật sự Từ Lệ Anh đã đi rồi.

Lúc vợ trước của Tào Nguyên Đức mới mất, hắn cũng đã cảm thấy được sự khó khăn của ngôi nhà không có bàn tay phụ nữ.

Được Từ Lệ Anh chăm sóc hai năm, bây giờ lại lập tức phải đối mặt với một ngôi nhà như lúc xưa, ba cha con Tào Nguyên Đức đều không thích ứng được. Nhất là Tào Anh, cô bé là con gái, lại là tuổi bắt đầu phát dục. Cô bé không thể lại cùng Tào Dân ngủ một phòng nữa, gặp phải chuyện mình không rõ, cô bé sợ tới mức tránh ở trong chăn khóc hu hu, còn tưởng rằng mình mắc phải bệnh hiểm nghèo gì đó, sắp chết rồi.

Chuyện khác còn chưa tính, Tào Dân đẩy Từ Lệ Anh một cái, hại Từ Lệ Anh sinh non, việc này, bộ đội nào có khả năng cứ thế cho qua được.

Cuối cùng, Tào Nguyên Đức hôn ly, cũng không thành công thăng chức thành phó đoàn trưởng, rơi vào kết cục sôi hỏng bỏng không.

Tuổi tác và năng lực của Tào doanh trưởng cũng đã đến giới hạn rồi, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng mà hắn có thể thăng lên được phó đoàn trưởng.

Sau khi thăng chức vô vọng, Tào doanh trưởng cực kỳ hối hận bản thân lúc trước tại sao không quản giáo Tào Dân cho đàng hoàng, mà ngược lại, bởi vì nó là con trai duy nhất của mình mà nơi nơi dung túng, để cho đến hôm nay nó gây ra đại hoạ, không thể vãn hồi.

Bây giờ mới bắt đầu muốn dạy con, đối với Tào doanh trưởng mà nói, cũng đã chậm rồi.

Ngày tháng của Tào doanh trưởng trôi qua như thế nào, Trần Ái Ân chẳng hề quan tâm, Từ Lệ Anh đi đâu, sống ra sao, Trần Ái Ân lại càng không thèm để ý. Trong nhà già già, trẻ trẻ, đã đủ Trần Ái Ân bận bù đầu rồi.

-----

Chớp mắt đó mà đã qua nửa năm.

“Kiến Quốc, Tiểu Muội tháng sau kết hôn, anh có rảnh không? Nếu rảnh thì anh đi đi.”

Lâm Kiến Quốc: “Hai chúng ta cùng đi chứ, Tiểu Muội kết hôn, làm anh trai chị dâu, thiếu ai cũng đều không ổn.”

Dương Dương: “Ba, ba đi một mình là phải rồi. Mẹ con mà đi với ba thì con với Tiểu Tiểu làm sao bây giờ?”

“Dễ mà, đem con và Tiểu Tiểu qua nhà Hách chính ủy gửi hai ngày là được. Con không phải rất thích thằng nhóc nhà Hách chính ủy sao? Vừa lúc cho hai anh em ở cùng nhau, thích quá còn gì.”

Bình Luận (0)
Comment