Tào doanh trưởng nhìn Từ Lệ Anh đang khóc không thành tiếng, an ủi: “Con nó đã biết sai rồi, nó sẽ sửa. Em là mẹ nó, em cùng một đứa trẻ so đo làm gì? Không phải nó đã xin lỗi em rồi ư, em còn muốn thế nào nữa?”
Từ Lệ Anh: “Giết người thì đền mạng, nó hại chết con tôi, một câu xin lỗi là xong ư?” Như vậy thì quá không công bằng với cô – một người mẹ mới mất con rồi.
Tào doanh trưởng mặt lạnh xuống “Giết người thì đền mạng, cô có ý gì?”
“Tôi muốn báo án!”
“Cô dám!”
Tào doanh trưởng tức giận, ông đi đào quanh trong phòng, Tào Dân sợ tới mức xin tha: “Ba, ba cứu con với, con không phải là cố ý, con thật sự biết sai rồi. Về sau, về sau con không dám nữa, ba bảo dì tha cho con đi. Dì, thật sự xin lỗi.”
Dừng bước, Tào doanh trưởng nhìn về phía Từ Lệ Anh: “Em không biết thời điểm hiện tại với tôi mà nói quan trọng như thế nào sao? Chỉ cần em đồng ý với tôi sẽ không làm to chuyện, tha thứ cho nó lần này, nếu có yêu cầu gì, em chỉ cần nói ra, tôi sẽ đáp ứng hết?”
Từ Lệ Anh vừa khóc vừa cười: “Là tôi không biết thời điểm này đối với anh quan trong thế nào, hay là con trai anh không biết trời cao đất rộng mà chọn lúc này để gây rắc rối cho anh hả? Nó đẩy tôi, hại tôi té ngã, làm tôi mất con rồi. Trong cái quân khu này bao nhiêu người đều nhìn thấy, đều biết cả. Tôi không so đo, không làm to chuyện thì việc này có thể giống như chưa từng phát sinh sao?”
Tào doanh trưởng: “Vậy thì em cứ nói với người khác, với Hách chính ủy là Tào Dân không đẩy em, nó là thấy em sắp té ngã nên nó muốn đỡ em, muốn giúp em. Như thế không phải là được rồi sao, không phải sẽ thành không có chuyện gì ư? Chỉ cần em giúp tôi chịu đựng qua thời điểm này, cái nhà này đều để em làm chủ, nghe em hết, có được không?”
Sắc mặt Từ Lệ Anh trắng bệch: “Nó là con trai anh, còn tôi với anh là người xa lạ ư? Những lời này, Tào Nguyên Đức, vậy mà anh cũng nói ra được sao! Tào Dân hại chết con của chúng ta, anh còn kêu tôi nói dối, Tào Nguyên Đức, anh không thấy xấu hổ với đứa bé đó sao?”
Tào doanh trưởng đau đầu, đứa bé kia còn chưa sinh ra, cũng gì là một cục máu. Không còn nữa, hắn dĩ nhiên là đau lòng rồi, nhưng còn có cách nào đâu, đứa bé cũng không thể sống lại được.
Cũng không thể vì không giữ được đứa bé này mà làm mất luôn đứa con trai cả được, đúng không?
“Lệ Anh, em bình tĩnh một chút, rồi chúng ta sẽ lại có con mà. Tôi nói rồi, về sau cái nhà này đều giao cho em làm chủ.” Chờ hắn thăng chức thành phó đoàn trưởng, Từ Lệ Anh muốn bồi dưỡng con mình như thế nào, hắn đều sẽ không phản đối. Từ Lệ Anh muốn đem hầu hết tài sản trong nhà đều để lại cho con mình, hắn cũng không có ý kiến.
Hắn chịu làm như vậy, đã là bồi thường không ít cho Từ Lệ Anh rồi.
Từ Lệ Anh lau khô nước mắt: “Tào Nguyên Đức, anh là loại người gì, hôm nay tôi xem như đã rõ ràng rồi. Chúng ta ly hôn đi.”
Tào doanh trưởng trừng to mắt: “Cô điên rồi sao, quân hôn sao có thể nói ly hôn là ly hôn?” Nếu thế thì tiền đồ của hắn còn đâu.
“Đâu có chuyện gì là tuyệt đối chứ. Tôi biết, anh đánh báo cáo là có thể ly hôn. Cuộc sống này của hai ta không cách nào tiếp tục được nữa. Chuyện này mà xảy ra thêm lần nữa, mạng tôi cũng mất luôn rồi. Phu nhân phó đoàn trưởng? Tôi không làm nổi, tôi còn muốn sống lắm.”
Tào Dân lúc ấy đẩy cô dùng sức đến như vậy, chỉ là muốn đứa bé trong bụng cô chết thôi sao, rõ ràng là muốn hai mẹ con cô cùng chết đi.
Cũng là thông qua bài học lần này, Từ Lệ Anh mới hiểu được, Tào Dân mà lâu nay cô không để vào mắt lại có thể tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn không giống một đứa trẻ.
“Tào Nguyên Đức, tôi có thể tự vấn lương tâm mà nói, tôi gả cho anh hai năm qua, cho dù không thể xem Tào Dân, Tào Anh trở thành con ruột thì tôi cũng coi như là đã dụng tâm dùng sức mà chăm sóc tốt cho chúng rồi. Tôi không làm gì có lỗi với chúng, mà là Tào Dân có lỗi với tôi. Trời đất chứng giám, tôi không thẹn với lòng, là anh không xứng đáng, cho nên chúng ta ly hôn đi.”
Lời này của Từ Lệ Anh, Tào doanh trưởng cũng thừa nhận.
Làm mẹ kế mà làm được như Từ Lệ Anh, Tào doanh trưởng cực kỳ hài lòng, hắn cũng cảm thấy Từ Lệ Anh đã làm được khá tốt. Nguyên nhân cũng là vì thế mà Tào doanh trưởng mới hay tự khen mình tinh mắt, cưới được cô vợ tốt, gia đình cực kỳ êm ấm.
Nào biết… Vả mặt thật đau!
Tào doanh trưởng: “Em cũng nói rồi mà, em đã chăm sóc hai đứa nó rất khá, tôi sẽ không ly hôn đâu.”
Thằng con hắn tính tình bướng bỉnh, một người mẹ kế tốt tính như Từ Lệ Anh mà nó còn bất mãn, hay phát giận thế cơ mà. Nếu thật sự gặp phải một bà mẹ kế lợi hại thì cái nhà này còn có thể là một cái nhà ư.
Hôm nay cãi vã ra động tĩnh lớn như vậy, Từ Lệ Anh cũng mới đi bệnh viện kiểm tra là đã sinh non. Thời điểm khác còn có thể ly hôn, chứ lúc này, Tào doanh trưởng dù thế nào cũng không chịu đáp ứng.
Từ Lệ Anh cũng không định cùng Tào Nguyên Đức vô nghĩa: “Tôi chẳng những muốn cùng anh ly hôn, mà còn yêu cầu anh tìm cho tôi một phần công tác chính thức của công nhân viên chức nữa kìa. Ở trường tôi cũng sắp hoàn thành khoá học rồi, cho nên bây giờ tôi muốn có một phần công tác. Tào Nguyên Đức, anh và con trai anh đều thật sự có lỗi với tôi. Lúc ly hôn, anh còn phải chia cho tôi một ngàn đồng nữa.”
Gả cho Tào Nguyên Đức hơn hai năm, Từ Lệ Anh dĩ nhiên là biết Tào Nguyên Đức có bao nhiêu tiền tiết kiệm rồi, cũng được hai ngàn đấy.