Sau khi phát hiện em gái cũng giống mình, chỉ thích ăn thịt chứ không thích ăn rau, Dương Dương tự động trở thành chuyên gia dinh dưỡng cho Tiểu Tiểu.
Cái đó là dĩ nhiên rồi, có phúc cùng hưởng, có rau đương nhiên là phải cùng ăn rồi, không thể bắt cu cậu ăn một mình được.
Mẹ Trần vuốt cái đầu nhỏ của Dương Dương: “Ái Ân à, con xem Dương Dương có hiểu chuyện không này. Con nhanh sinh thêm một đứa nữa đi, Dương Dương chắc chắn có thể giúp con trông nom em bé.”
Dương Dương gật đầu: “Con trông cho, nhưng mà mẹ ơi, con có em gái rồi, lần này có thể sinh một đứa em trai không ạ?”
Trần Ái Ân giả bộ ngớ ngẩn cho qua: “Sang năm rồi nói.” Sang năm, chính sách con một hẳn là sẽ được ban hành trong cả nước. Đến lúc đó thì không cần mẹ cô vất vả thúc giục nữa rồi, cũng để Dương Dương khỏi mỗi ngày nhớ thương muốn có thêm một đứa em trai luôn.
Cơm nước xong, không cần Trần Ái Ân phải dỗ dành, Tiểu Tiểu và Dương Dương đã lăn quay ra ngủ rồi. Hai anh em có lẽ đã quá mệt, ngay cả hô hấp cũng đồng bộ luôn. Hai cái bụng nhỏ cùng nhau phình lên như bụng ếch xanh, trông cực kỳ thú vị, đáng yêu.
“Ái Ân, con ra đây một chút, mẹ có lời muốn nói với con.”
“Mẹ, chuyện gì ạ?”
Mẹ Trần: “Hồi nãy lúc con ra cửa, mẹ từ nhà hàng xóm nghe được một chuyện, định kể con nghe một chút, để con chú ý.”
“Chuyện gì ạ?” Mà có vẻ nghiêm trọng thế.
“Thanh niên tri thức Từ sinh non, đứa bé không giữ được, chuyện cũng mới hôm nay thôi.”
Trần Ái Ân sửng sốt, khó trách hôm nay lúc nhìn thấy Từ Lệ Anh thì sắc mặt cô ấy khó coi như vậy, còn cứ ôm bụng mãi: “Gì cơ, sao con cô ấy lại không còn?”
Thì ra Từ Lệ Anh nói cô đang cười trộm, cười trộm chính là chỉ chuyện này à.
Trần Ái Ân biết, Từ Lệ Anh vẫn luôn buôn chuyện về cô với các quân tẩu khác, nói cô là sinh viên thì đã sao, khó khăn lắm mới sinh được một đứa con thì cũng chỉ là con gái thôi.
Ở đây không giống ở xã Hồng Kỳ, có rất nhiều người đặt nghi vấn về thân thế của Dương Dương, cho nên các cô ấy biết vì sao Từ Lệ Anh lại nghĩ vậy.
Dương Dương rất có khả năng không phải là con ruột của Lâm Kiến Quốc, Trần Ái Ân lại chỉ sinh được Tiểu Tiểu. Lâm Kiến Quốc còn không phải là bận rộn nửa ngày mà còn không có nổi đứa con trai sao.
Từ Lệ Anh lưu sản lần này, những điều cô ấy nói về Trần Ái Ân lúc trước bây giờ đều quay lại vả hết vào mặt cô ấy rồi.
Từ Lệ Anh gả cho Tào doanh trưởng cũng đã hai năm.
Lúc Trần Ái Ân mới gả cho Lâm Kiến Quốc, cô thay Lâm Kiến Quốc chăm sóc mẹ chồng ở quê, hai vợ chồng ở riêng hai nơi, cho nên bụng Trần Ái Ân vẫn không có động tĩnh. Sau lại thì chỉ sinh được cô con gái Tiểu Tiểu thôi.
Trần Ái Ân tốt xấu gì cũng sinh cho Lâm Kiến Quốc một đứa con gái. Còn Từ Lệ Anh, suốt hai năm còn chả sinh được cho Tào doanh trưởng quả trứng nào đâu. Thật vất vả mới có mang, giờ lại tay trắng rồi.
Mẹ Trần: “Còn không phải do thằng con của Tào doanh trưởng làm loạn à. Tên nhóc đó cũng thật tàn nhẫn, tốt xấu gì cũng là em trai, em gái của mình, sao có thể xuống tay được chứ. Tào Dân sợ sau khi thanh niên tri thức Từ sinh con thì Tào doanh trưởng sẽ không thương nó và Tào Anh nữa, cho nên đẩy thanh niên tri thức Từ Tri Thanh một cái.”
Bà đã nói rồi mà, mẹ kế khó làm.
Cho dù lúc đó không biết chuyện Dương Dương không phải là con ruột của Lâm Kiến Quốc, bà sở dĩ cảm thấy Lâm Kiến Quốc thích hợp với con gái bà, một phần cũng là vì Dương Dương là do chính tay con gái bà nuôi lớn. Không có ai nói thì Dương Dương sẽ không thể biết được nó không phải là con ruột.
Còn Tào Dân và Tào Anh đều đã lớn cả, đã có nhận thức, ấn tượng với mẹ ruột rồi, nên mẹ kế quả thật rất khó để làm tốt được.
Bởi vì trẻ con quá “hiểu chuyện”, lại quá “không hiểu chuyện”.
Tào Dân và Tào Anh đều biết Từ Lệ Anh là vợ kế mà ba chúng mới cưới sau này, Từ Lệ Anh sẽ không thể đối xử với chúng tốt như mẹ ruột được. Chúng hiểu chuyện này, cho nên mới làm ra những việc “không hiểu chuyện” kia.
“Đang yên đang lành, cứ thế mà đẩy?” Vậy cũng quá mức rồi.
Mẹ Trần: “Không phải, hàng xóm nói với mẹ, là vì mấy món đồ ăn thôi. Thanh niên tri thức Từ có mang, một người ăn hai người bổ, thế nên Tào doanh trưởng liền nghĩ cách kiếm mấy món đồ ăn ngon về nhà. Tào Dân thèm, muốn ăn, cũng được chia nhưng ăn không đủ, vẫn còn muốn ăn thêm. Nhưng sau đó lại không được cho nữa, thế là Tào Dân liền cảm thấy đứa nhỏ này còn chưa sinh ra mà đã dành đồ ăn với nó rồi, nếu sinh ra thì còn đến mức nào nữa.”
Chuyện sau đó, cứ như vậy xảy ra.
Trần Ái Ân: “Thế thái độ của Tào doanh trưởng thì sao, Tào Dân… Nó thế nào?”
“Thế nào á? Sợ muốn chết chứ thế nào nữa. Dù sao cũng chỉ là đứa con nít thôi, nhìn thấy một bãi máu to thế kia, Tào Dân sợ đến choáng váng. Nhìn thấy Tào Dân như vậy rồi, Tào doanh trưởng còn có thể làm gì được.”
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào của nhà ai. Giọng đàn ông rống giận hét muốn bay nóc nhà, giọng phụ nữ cuồng loạn muốn đâm thủng màng tai.
Mẹ Trần nghiêng tai nghe ngóng: “Chao, đây có phải là tiếng từ nhà Tào doanh trưởng truyền tới không nhỉ. Nhưng thanh niên tri thức Từ ở bệnh viện mà, là ai làm loạn ở nhà họ Tào thế? Chẳng lẽ là người nhà mẹ đẻ của thanh niên tri thức Từ tới?”
Trần Ái Ân lắc đầu: “Thanh niên tri thức Từ đã về rồi, lúc con đi mua đồ ăn về thì vừa vặn gặp qua.”
“Trận này…” Sợ là một chốc không dừng nổi đâu.