Sau khi chuyện Trần Bảo Quốc bao thầu nhà ăn đã được ký kết xong xuôi, Trình Lâm gan lớn, cũng dứt khoát từ chức về phụ giúp Trần Bảo Quốc một tay, làm một trận ra tròluôn.
Đại Đại còn đang tuổi bú sữa mẹ, cho nên chỉ có thể đi theo Trình Lâm vào thành phố thôi. Vì thế, ban ngày mẹ Trình sẽ qua nhà ăn giúp đỡ chăm sóc Đại Đại. Buổi tối thì mẹ Trình mẹ về Trình gia, một nhà ba người Trần Bảo Quốc về nhà ở quê.
Vậy nên Đại Đại đã có người trông nom rồi, hoàn toàn không cần đến mẹ Trần nên mẹ Trần cũng dứt khoát đi theo con gái cùng về lại quân khu luôn, bà định sẽ giúp Ái Ân chăm sóc Tiểu Tiểu đến khi cô bé hai tuổi rồi lại tính tiếp.
“Dương Dương, Tiểu Tiểu, đói bụng rồi phải không nào, bà ngoại làm cơm chiên trứng cho hai đứa này.”
Hai đứa nhóc Dương Dương và Tiểu Tiểu quả thật là đói lả, Dương Dương tự mình bưng chén lên ăn lia lịa, Tiểu Tiểu cũng gấp đến độ muốn cướp lấy muỗng, tự mình ăn.
“Mẹ, mẹ đừng đút, Tiểu Tiểu tự mình ăn được rồi, chỉ là hơi chậm chút thôi.”
Mẹ Trần: “Tiểu Tiểu đã tự ăn được rồi á, con đùa à?” “Không tin thì mẹ đưa muỗng cho con bé đi, Tiểu Tiểu, con tự xúc cơm ăn cho bà ngoại xem.”
Bàn bay nhỏ mủm mỉm của Tiểu Tiểu nhận lấy cái muỗng, xúc một cái hơn nửa muỗng cơm, sau đó đút vào miệng. Tuy rằng quá trình đó bàn tay cô bé còn rung rung, làm không ít cơm bị đổ ra ngoài, nhưng vẫn còn dư lại một phần ba muỗng cơm đút được vào miệng.
Một màn này khiến mẹ Trần nhìn mà đau lòng không thôi: “Vẫn là để mẹ đút đi, chậm như thế này làm con bé bị đói thì sao giờ? Tuy bây giờ có thể ăn no rồi, nhưng cũng nên quý trọng lương thực chứ.”
Theo cái kiểu rải cơm này của Tiểu Tiểu, ít nhất có nửa chén cơm đều đút cho cái bàn rồi.
Lúc Tiểu Tiểu ăn cơm thì có bàn ăn cho em bé của mình, đây là do Trần Ái Ân vẽ mẫu ra, kêu Lâm Kiến Quốc đóng.
Lúc trước, khi bọn họ rời nhà, cái bàn này Lâm Kiến Quốc mới làm được một nửa. Đi ra ngoài một chuyến trở về, Lâm Kiến Quốc dĩ nhiên đã hoàn thành tốt, sơn lên rất đẹp nữa.
Biết cái bàn này là làm cho mình ngồi, Tiểu Tiểu cực kỳ thích, phỏng chừng là cảm thấy bà ngoại làm cơm chiên trứng rất ngon, nên cả người phấn khích vặn vẹo như con sâu nhỉ, miệng nhai càng ngày càng nhanh.
“Không đâu mẹ, cơm rơi trên bàn, Tiểu Tiểu sẽ tự nhặt ăn sạch sẽ thôi.”
“…” Mẹ Trần hết hồn, rớt rồi nhặt lên cũng được đi, nhưng bà nhặt thì không cảm thấy gì, chứ tưởng tượng đến cô cháu ngoại trắng trắng tròn tròn nhà bà nhặt lên ăn, mẹ Trần lại đau lòng, “Rớt thì cứ để rớt đi, mẹ ăn.”
“Bà!” Trẻ con đều rất hộ thực, Tiểu Tiểu thấy bà ngoại “dành” ăn, lúc đầu còn tức, sau đó lại lộ ra một nụ cười lấy lòng, “Tiểu Tiểu, bà, kia, nhiều.”
Ý muốn nói là, chén cơm này là của Tiểu Tiểu, bà ngoại đi phòng bếp làm, còn có thể làm ra rất nhiều rất nhiều mà, đừng dành của cô bé.
Mẹ Trần tức đến bật cười: “Được, không dành của cháu, cơm này đều là của Tiểu Tiểu hết, ăn từ từ thôi.”
Trần Ái Ân đi phòng trong phòng ngoài kiểm tra một vòng: “Nhà đều bí bức quá, Kiến Quốc lại ra ngoài chấp hành nhiệm vụ à?” Cô còn tưởng bọn họ về lần này có thể có thể cho Kiến Quốc một niềm vui bất ngờ chứ, ai biết được người ta căn bản là không có nhà.
Mẹ Trần: “Mẹ làm sao biết được, nếu không thì con đi hỏi thăm một chút đi?”
Trần Ái Ân: “Mẹ, Dương Dương và Tiểu Tiểu giao cho mẹ trông nhé, con đi hỏi một chút, nhân tiện ra đất nhà mình hái chút rau củ tươi mới, cũng ghé xem có chỗ nào bán thịt không.”
“Ừ, con đi đi, trong nhà có mẹ rồi.”
Qua chỗ bộ đội hỏi, quả nhiên, Lâm Kiến Quốc không ở đây mà ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.
Mua thịt, hái rau củ, lúc chuẩn bị về nhà thì Trần Ái Ân lại thấy Từ Lệ Anh sắc mặt trắng bệch, đang đi về phía cô.
Tuy Trần Ái Ân là một người hiếu kỳ, nhưng cô lại chẳng tò mò chuyện của Từ Lệ Anh chút nào. Cả hai tay cô đều ôm đầy đồ, đang định cứ thế đi thẳng về nhà thì bị Từ Lệ Anh nhìn thấy, còn bị nhìn trừng trừng, trừng đến nỗi làm Trần Ái Ân thấy khó hiểu.
Trần Ái Ân cũng không phản ứng lại, cứ đi tiếp đường mình thôi, hoàn toàn ngó lơ cái nhìn của Từ Lệ Anh.
Lúc này, tiếng của Từ Lệ Anh từ sau truyền tới: “Trần Ái Ân, nhìn thấy tôi bây giờ trở nên như thế này, cô chắc là vui vẻ lắm nhỉ, chắc đang cười trộm tôi đúng không?”
Trần Ái Ân bị hỏi đến cũng không rõ là chuyện gì: “Tôi cười trộm cái gì? Cô… Sắc mặt cô sao lại khó coi thế, có phải bệnh rồi không, bệnh thì nên đi bệnh viện khám đi.”
Từ Lệ Anh: “Cô nói đầu óc tôi có vấn đề á?”
Trần Ái Ân: “Câu trước tôi không hề có ý này, nhưng bây giờ thì cũng có một chút đấy. Nhân lúc bệnh viên còn chưa hết giờ làm, cô đi nhanh đi. Bệnh nhẹ không trị, coi chừng dồn thành bệnh nặng bây giờ. Cô có tức giận cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, nhưng cô phải nhớ kỹ, thân thể là của cô.”
Cũng đã nói đủ, Trần Ái Ân không để ý Từ Lệ Anh nữa, chỉ muốn nhanh về nhà làm cơm chiều cho mẹ cô và hai đứa con thôi.
Từ Lệ Anh muốn đuổi theo, tiếp tục cùng Trần Ái Ân lý luận. Nhưng mà Trần Ái Ân lại đi tương đối nhanh, thân thể Từ Lệ Anh không thoải mái, đi không nhanh được, sao có thể đuổi kịp Trần Ái Ân chứ.
Trần Ái Ân: “Mẹ, con đã về rồi, cũng chỉ hái được mấy món lúc trước trồng thôi, không nhiều lắm nhưng cũng đủ ăn, có mua thêm thịt nữa, đồ ăn chắc đủ rồi đấy.”
Mẹ Trần: “Có rau dưa lại có thịt, đủ rồi, đương nhiên là đủ rồi. Tiểu Tiểu, buổi tối bà ngoại làm thịt thịt cho cháu ăn có được không?”
Tiểu Tiểu dùng sức gật gật đầu: “Thịt thịt, thật ngon.”
Dương Dương: “Không thể chỉ ăn thịt thịt, còn phải ăn những thứ khác nữa. Nếu không thì sẽ táo bón đó, rất khó chịu.” Dương Dương thời thời khắc khắc nhớ rõ, không muốn táo bón thì phải ngoan ngoãn ăn rau.