Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 237 - Chương 237.

Chương 237. - Chương 237. -

Lúc Trần Bảo Quốc đem tin tức tốt này nói cho Trình Lâm biết, Trình Lâm đúng là vui mừng đến phát hoảng: “Thật á, Ái Ân nói vậy thật á, anh có thể bao nhà ăn á?”

Trình Lâm là công nhân nhà máy, cô rất rõ ràng việc bao thầu nhà ăn có bao nhiêu chỗ tốt.

Cải cách mở ra cũng đã hai năm, nhà ăn nhà xưởng chỗ cô sớm đã bị thân thích của mấy vị trong nhà máy bao cả, chỉ là không thông báo ra ngoài thôi. Cô cũng chỉ là vô tình nghe người ta thảo luận mới biết được, nói cái gì mà bao thầu nhà ăn kiếm tiền rất được.

Trình Lâm không nghĩ tới, chuyện tốt như vậy cũng có thể chạy được đến trên người bọn họ.

“Ái Ân có thể gạt anh sao? Ngày mai anh có thể vào thành phố bàn bạc việc này rồi tranh thủ ký hợp đồng luôn.” “Sẽ không có vấn đề gì chứ?” Trên trời rớt xuống bánh có nhân, Trình Lâm làm sao có thể tin tưởng đây?

Trần Bảo Quốc: “Em là vợ anh, là mẹ của Đại Đại nên anh mới nói cho em biết. Chuyện này vốn là bí mật của Trần gia chúng ta. Trong khoảng thời gian mười năm kia, em gái anh… Cho nên hiệu trưởng người ta mới vì báo ơn mà giúp đỡ. Nếu mà không có em gái anh, ông ấy không chừng sớm chết đói rồi. Em nói xem, việc này có thể có vấn đề gì được?”

Trình Lâm: “Thật vậy ư, nếu đúng thế thì có thể yên tâm rồi.” Đây là tới báo ân cứu mạng. Cô em chồng cô quả đúng là không tầm thường, lúc ấy mới bao nhiêu tuổi mà còn dám làm chuyện như vậy.

Ngày hôm sau, khi Trần Bảo Quốc vào thành phố ký hợp đồng, Trình Lâm không nhịn được mà đem việc này nói cho mẹ cô: “Mẹ, mẹ xem đi, có cô em chồng con ở đây, nào đên phiên chúng ta lo lắng thay Bảo Quốc.”

Mẹ Trình nghe được mà sửng sốt không thôi: “Cô em chồng kia của con… Thật là một người đặc biệt.” Còn là trẻ con mới bao lớn, vậy mà cũng dám đưa đồ ăn đến chuồng bò, cứu những xú lão cửu đó. Bà lúc ấy sợ đến mức trốn còn không kịp ấy chứ.

“Thì thế!” Trình Lâm cực kỳ kiêu ngạo, “Cô em chồng nếu không phải là người lợi hại như vậy thì có thể trở thành sinh viên đầu tiên của cả vùng này sao? Mẹ cũng không nghĩ, cô em chồng con năm nay mới bao tuổi. Bảo Quốc nói, cô ấy thi đậu đại học hoàn toàn là dựa vào tự học, cực kỳ có bản lĩnh.”

Mẹ Trình vừa cao hứng lại thất vọng: “Bảo Quốc nếu thật sự có thể bao thầu nhà ăn này thì về sau, trong lứa này của nhà ta, phỏng chừng con sẽ là đứa sống tốt nhất đấy. Nhưng mà, sao cô em chồng con giỏi giang như vậy mà Kiến Quốc lại kém nhiều thế?”

Một chút cũng không giống như là sinh đôi.

Nếu như người có khả năng là con rể mình thì bà chắc chắn sẽ càng vui vẻ.

Trình Lâm: “Mẹ, mẹ thôi đi, người nhà mình gan nhỏ thế kia, nếu Bảo Quốc mà thực sự làm những chuyện như vậy, cho dù con có vừa ý Bảo Quốc thì ba mẹ cũng không dám gả con qua đâu.”

Mẹ Trình: “… Nói cũng đúng, mỗi người đều có phúc phận của mình. Bảo Quốc có thể có một cô em gái như thế đã là phúc khí không nhỏ rồi. Con cũng thế, gả đúng người.”

Nghĩ đến trước kia bà còn vì Trần Bảo Quốc điều kiện không tốt mà không vui, mẹ Trình đổ một phen mồ hôi lạnh. Nếu mà lúc đó bà không đồng ý gả con gái qua đây thì mới thật sự làm con gái bỏ lỡ ổ phúc rồi.

“Cô em chồng con đã giúp đỡ con và Bảo Quốc như vậy thì hai người các con phải cố gắng một chút, đừng gây phiền toái cho người ta. Làm người phải có lương tâm, em chồng con giúp các con thế cũng đủ nhiều rồi. Nhận thầu nhà ăn chắc chắn cần dùng không ít tiền, ba mẹ đi cho hai đứa mượn.”

Trần gia ra lực đã đủ nhiều rồi, kế tiếp, cũng nên là lúc Trình gia xuất lực.

Trình Lâm nhấp miệng cười: “Mẹ, không cần đụng vào vốn quan tài của ba mẹ đâu. Tiền để buôn bán, có rồi.”

“Có rồi? Ở đâu ra?” Hai vợ chồng kết hôn cũng không bao lâu, sao có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy.

Trình Lâm giải thích: “Ái Ân cho Bảo Quốc mượn.” Ái Ân đã giúp Bảo Quốc đến tận răng luôn rồi. Nếu đến vậy mà Bảo Quốc còn không làm, cô sẽ ôm Đại Đại về nhà mẹ đẻ cho biết mặt.

“Có viết giấy nợ không?” “Có ạ.”

Mẹ Trình sờ sờ tay của cháu ngoại: “Cô em chồng này của con… Mẹ xem như phục rồi, không còn lời nào để nói.” Trần Ái Ân đâu phải là xem Trần Bảo Quốc như anh, đây là sắp xem như con trai mà chăm sóc rồi. Cho dù là hai nhà thông gia gộp lại cũng không làm tốt bằng Trần Ái Ân đâu.

Trần gia có Trần Ái Ân ở đây, cuộc sống của Lâm Lâm sao có thể kém được.

------

Chuyện lớn lớn bé bé của Trần gia coi như là đã xử lý xong hết rồi, Trần Ái Ân mang theo hai đứa nhỏ và cả mẹ Trần cũng trở về quân khu.

“Cuối cùng cũng về đến nhà, mẹ, mẹ có mệt lắm không?”

“Không mệt, để mẹ xem có thể đi mua chút đồ ăn hay không, để nấu cơm cho mấy đứa. Dương Dương và Tiểu Tiểu đều đói lả rồi.”

Mẹ Trần cũng không dám nghỉ ngơi, chỉ lo lắng cái bụng nhỏ bẹp bẹp của hai đứa cháu nhà mình thôi.

“Mẹ, Dương Dương giờ có thể giúp con trông Tiểu Tiểu rồi, mẹ thật sự cứ thế ném ba con một mình ở nhà ạ?”

Nghĩ đến ba Trần lẻ loi một người ở dưới quê, Trần Ái Ân day dứt, đau lòng không thôi.

“Sao lại nói là chỉ dư lại một mình ba con được, Bảo Quốc không phải người à, chị dâu còn không phải người à, còn cả Đại Đại nữa chứ. Mẹ không ở nhà, không ai dành ôm Đại Đại với ông ấy, nói không chừng ba con còn trộm vui vẻ ấy chứ.” Mẹ Trần tỏ vẻ không sao cả, tâm tư đặt hết lên người Dương Dương và Tiểu Tiểu.

Bình Luận (0)
Comment