Trần Ái Ân cười: “Người lúc trước ăn qua cơm nhà ta, có một người là hiệu trưởng trường trung học ở thành phố chúng ta.” Vốn dĩ là ông ấy sẽ trở lại trường đại học làm giáo sư, nhưng vấn đề là, vị giáo sư này lúc trước bị chính những sinh viên đại học mà mình dạy đấu tố đến mức lưu lạc tận chuồng bò.
Bây giờ đối mặt với các thanh niên tầm tuổi đó, giáo sư bởi vì có bóng ma trong lòng nên cực kỳ sợ hãi.
Đều là làm giáo dục, dạy ai mà không phải là dạy. Ông ấy không muốn lại dạy đại học nữa mà muốn dạy cấp hai, bởi vì khi ông gặp được Trần Ái Ân thì tuổi tác cô lúc ấy vừa vặn là tuổi nên học cấp hai.
Sinh viên đại học đấu tố ông, đứa bé tuổi tầm học sinh cấp hai lại cho ông hy vọng, cho nên vị giáo sư này trở thành hiệu trưởng trường cấp hai.
“Giỏi vậy luôn?” Trần Bảo Quốc cực kỳ giật mình, lúc ấy, những người này đều bị coi là đầu trâu mặt ngựa, người gặp người sợ, ai cũng trốn tránh không kịp, cả anh cũng vậy.
Chỉ có em gái anh gan lớn, trốn người trong nhà, dám lấy trộm đồ ăn trong nhà cho những người đó. Không có khoảng thời gian đó em gái anh trộm cứu tế, vị hiệu trưởng trường cấp hai này phỏng chừng cũng sống không nổi tới giờ.
Trần Ái Ân: “Còn không phải sao. Trước đó không lâu, ông ấy liên hệ với em. Năm đó, ông ấy ăn đồ ăn nhà ta nên bây giờ mới muốn báo đáp nhà ta đấy chứ. Anh, nhà ăn của ngôi trường đó, anh dám bao thầu làm không?”
Để Trần Bảo Quốc đi ra ngoài bày hàng trên phố, việc như vậy quả thật là Trần Ái Ân không dám tưởng tượng luôn.
Nhưng nhận thầu nhà ăn thì khác, không cần phải tiếp xúc với quá nhiều người lạ, hơn nữa còn được làm việc trong trường học, không dễ dàng bị kỳ thị. So sánh với những hộ kinh doanh cá thể khác thì nhận thầu nhà ăn sẽ chịu ít áp lực hơn, Trần Ái Ân cảm thấy việc này anh cô có thể làm được.
Trần Bảo Quốc cay chát: “Người mà ông ấy muốn báo đáp chính là mày nhỉ?” Em gái anh lấy đồ ăn đưa cho hiệu trưởng, anh còn đi mách lẻo, lại con bé bị đánh đến sinh bệnh luon. “Sau khi mày bị ốm thì không còn đưa đồ ăn qua nữa, những người đó bây giờ có trách mày không?”
“Không trách, chuyện em bị bệnh mất trí nhớ, bọn họ đều có nghe nói.” Hơn nữa những người này cũng rất hiểu cho cách làm của người nhà cô. “Anh có làm hay không thì trả lời dứt khoát cho em đi. Nhà ăn trường người ta dù sao cũng phải có người làm việc, cũng có thiếu người muốn làm đâu. Cơ hội chỉ có một lần này thôi, tự anh quyết định đi.”
Bỏ lỡ lần này, sau này dù có muốn nhận thầu nhà ăn trường học nhà ăn thì khó càng thêm khó đấy.
Trần Bảo Quốc khẽ cắn môi: “Làm.”
Em gái anh cũng muốn giúp anh, anh không thể không biết tốt xấu, uổng phí một mảnh tâm ý của con bé được.
Trần Ái Ân thở dài nhẹ nhõm, quả thật cô rất lo lắng là anh trai cô dù thế nào cũng không chịu làm việc này: “Anh, em nói với anh chuyện này. Nếu như nhà ăn yêu cầu mua lương thực thực phẩm, đội sản xuất chúng ta nhiều người, thuận tiện thì mua ở đây luôn cũng được. Bán buôn thì anh dễ bị người ta cười, nhưng anh đưa tiền, mua đồ của người ta thì họ vui còn không kịp ấy chứ. Chuyện này ấy à, anh đừng vì da mặt mỏng, ngại ngùng mà chạy tới đội sản xuất làm đấy nhé.”
Anh cô mà dám làm thế, về sau chắc sẽ không còn cách nào làm người ở đội sản xuất này luôn, khéo còn bị người ta dùng nước bọt dìm cho chết đuối ấy chứ.
Trần Bảo Quốc: “Mày thật sự nghĩ anh mày khờ như vậy à, chuyện nhỏ này còn cần mày dạy? Hiện giờ nhà ai cũng không thiếu lương thực, như nhà ta đấy thôi, trước kia còn không đủ ăn, thế mà từ năm kia lương thực đã dư dã lên nhiều rồi. Sau này cũng không còn phải phát sầu vì chuyện dư thừa lương thực nữa.” Bởi vì số lương thực đó đều có thể đổi thành tiền.
“Không ngốc là tốt rồi, không phải là vì em lo lắng cho anh à?”
Trần Bảo Quốc: “Chuyện này em sắp xếp như vậy, Kiến Quốc có biết không? Anh ta có thể có ý kiến hay dự định gì khác không?”
Em gái anh định dùng tình nghĩa năm đó để giúp đỡ anh, thay anh tìm một công việc mới. Nhà ăn trường học, không phải em gái anh nói thì anh có mơ cũng chả dám mơ đâu.
Trần Ái Ân: “Anh, anh cũng quá coi thường Kiến Quốc nhà em rồi. Chút ơn ngải này của em ấy à, Kiến Quốc còn chướng mắt ấy chứ, không cần để ý đến anh ấy đâu. Chuyện này em nói qua với anh ấy rồi, anh ấy bảo em cứ xem xét mà làm đi, anh ấy nhất định sẽ ủng hộ hết mình.”
Dương Dương chính là cháu trai duy nhất của vì lãnh đạo kia đấy, Lâm Kiến Quốc đâu có thiếu nhân tình chứ.
Dương Dương cũng đã ba, bốn tuổi rồi mà không thấy người nhà họ Chu có phản ứng gì cả. Trần Ái Ân nhịn không được nghĩ, Chu gia thật sự hào phóng như vậy, đem đứa cháu nội Dương Dương này cho cô luôn?
Từ khi Dương Dương còn chưa cai sữa, Trần Ái Ân đã chăm sóc cu cậu rồi, tình cảm này cũng không kém mẹ con ruột thịt là bao.
Chu gia nếu thật sự muốn nhận lại thằng bé, Trần Ái Ân còn thấy tiếc ấy chứ. Chu gia không lên tiếng như bây giờ, Trần Ái Ân càng vui vẻ.
Trần Bảo Quốc trong lòng nóng lên: “Em à, những cái khác không nói,mày tốt với anh thế nào, anh đều ghi tạc hết trong lòng. Công việc này, anh nhất định sẽ làm thật tốt, không để cho mày mất mặt đâu, cũng sẽ không để mày lại phải vất vả như vậy nữa.”
Sau khi em gái anh gả cho Lâm Kiến Quốc, xử lý chuyện nhà chồng xong còn phải nhớ thương đến ông anh không nên thân này nữa. Hầy, rõ ràng là anh lớn hơn con bé, nhưng sao lần nào cũng ngược lại, luôn để anh gái anh phải vì anh nhọc lòng, vì anh mà thu xếp hết thảy thế này?
Trần Ái Ân cười thở dài: “Không còn cách nào, ai bảo anh là anh trai em chứ, em cũng chỉ có mỗi một ông anh ruột này thôi mà.”