Hai vợ chồng già dành giật nhau đòi ôm Tiểu Tiểu, Trần Ái Ân lại chỉ muốn ôm Đại Đại thôi: “Chị dâu, cho em ôm Đại Đại một cái được không?”
“Được chứ.” Trình Lâm giao Đại Đại cho Trần Ái Ân, nhỏ nhắn mềm mại biết bao, làm Trần Ái Ân ôm cu cậu mà lòng cũng mềm theo: “Đại Đại ngủ ngoan thật, hai anh chị ầm ĩ như vậy mà cu cậu cũng không tỉnh, không khóc.”
Không giống Tiểu Tiểu, hơi ồn một chứ là oa oa khóc lớn ngay, có đôi khi còn dỗ mãi còn không chịu nín.
Nhiều lúc vào nửa đêm, mẹ Trần không tiện qua ôm Tiểu Tiểu, cũng chỉ có thể tự mình Trần Ái Ân lo cho con bé thôi.
May mắn là những lúc như vậy đều có Lâm Kiến Quốc ở đó. Tiểu Tiểu vừa khóc, Lâm Kiến Quốc liền không nói hai lời, mặc quần áo dậy ôm Tiểu Tiểu bồng tới bồng lui dỗ dành: “Tiểu Tiểu ngoan, không khóc con nhé, mẹ phải cho con bú sữa, còn phải đi học, vất vả lắm. Con ngoan nào, cho mẹ ngủ ngon một giấc ha. Tiểu Tiểu là con gái bảo bối của ba mà.”
Trình Lâm hạnh phúc mà cười: “Đúng vậy, thằng bé Đại Đại này chỉ cần ăn no, không bị ướt nước tiểu thì sẽ không khóc, ngủ thì cứ như heo con ấy, chả biết trời trăng gì luôn.”
Con trai không quấy phá, Trình Lâm quả thật rất may mắn. Cho dù vẫn đang ở cữ nhưng lại rất nhàn nhã, nhẹ nhàng. Tã lót bẩn của con trai cũng đều giao cho Trần Bảo Quốc giặt hết.
Từ khi Đại Đại sinh ra đến nay, tay cô đến cả nước lạnh còn chưa phải đụng qua bao giờ, nước uống cũng là ấm ấm vừa miệng. Trình Lâm không khỏi cảm thán, may mắn mà lúc trước nghe tin Trần Bảo Quốc xem mắt, cô đã dũng cảm biểu đạt tâm ý, gả cho Trần Bảo Quốc.
Nếu không thì làm sao có được ngày hôm nay.
Người nhà họ Trình nghe Trình Lâm kể chuyện ở cữ cũng rất cảm kích với Trần gia. Mẹ Trình Lâm đã chuẩn bị tốt tư tưởng là sẽ qua đây chăm con gái ở cũ rồi, cũng có qua được mấy ngày. Nhưng trong nhà có việc đột xuất, bà phải về mà lúc đó Trình Lâm còn chưa sinh, mẹ Trần cũng chưa về, quả thật làm bà lo lắng không thôi. Dù sao trong nhà lúc ấy chỉ còn lại có hai cha con Trần Bảo Quốc, làm sao có thể chăm sóc tốt được con gái bà chứ? May mắn… Người con rể này cực kỳ tốt, cho dù con gái bà là người thành phố, lại còn là công nhân,nhưng gả cho một người con rể như vậy lại chẳng hề lỗ chút nào.
Trần Ái Ân cũng coi như là căn chuẩn thời gian về đây, năm ngày sau chính là ngày đầy tháng của Đại Đại. Là cô ruột, Trần Ái Ân vừa ra tiền lại ra sức, thay Đại Đại làm một bàn tiệc đầy tháng hoành tránh, đầy đủ, khiến người nhà họ Trình cảm nhận được sự coi trọng của Trần gia với hai mẹ con Trình Lâm.
“Lâm Lâm à, mắt con đúng là tốt hơn mẹ thật, lúc con bảo muốn tìm một người như Bảo Quốc, ban đầu nhà mình vậy mà có ai đồng ý đâu.”
Bên ngoài mọi người đang vô cùng náo nhiệt mà uống rượu ăn tiệc, mẹ Trình ngồi mép giường con gái, đánh giá căn phòng một phen rồi lại vuốt vòng tay bạc trên cổ tay cháu trai mình: “Cô em chồng này của con cũng thật hào phóng.”
Trình Lâm cười: “Con cái Trần gia tuy không nhiều, nhưng Bảo Quốc và Ái Ân tình cảm thật sự rất tốt. Ái Ân làm nhiều như vậy, cũng là vì giúp Bảo Quốc thôi.” Cô em chồng làm nhiều như vậy cũng không phải vì bà chị dâu cô đây, Trình Lâm biết chứ.
Nhưng mà, lúc trước khi Trình gia không đồng ý chuyện của Trình Lâm và Trần Bảo Quốc, nguyên nhân chính là vì cảm thấy Trần gia con cái quá ít. Vạn nhất Trần gia gặp phải chuyện gì, sợ là chẳng có mấy người có thể giúp được.
Trình Lâm đây là đang nói cho mẹ mình biết, anh chị em không cần nhiều, nếu mà đáng tin cậy thì chỉ một người cũng đã đủ rồi.
“Đúng vậy, hôm nay mặt mũi con rể mẹ cũng đã lấy đủ rồi.” Mẹ Trình cười không khép được miệng. Quá trình ra sao không quan trọng, kết quả tốt như vậy là đủ rồi. “Đúng rồi, em rể Bảo Quốc cũng đã làm doanh trưởng lâu như vậy rồi, Trần Ái Ân lại để tâm đến ông anh Bảo Quốc này, thế con bé có nói sẽ sắp xếp gì cho Bảo Quốc không?”
Trình Lâm không vội: “Bảo Quốc làm nông rất giỏi, không đói chết hai mẹ con con được, ít nhiều cũng kiếm được tiền, con cũng không vội cái này. Hơn nữa, không phải con cũng đi làm kiếm tiền sao? Tiền lương của con vẫn luôn tự mình giữ đó.” Nhà chồng cũng không có ai hỏi cô về số tiền này.
Mẹ Trình thở dài: “Ừm, chỉ cần trong lòng con hiểu rõ là được.” Dù thế nào thì Trần Ái Ân cũng không giống như là người sẽ làm gì bất lợi cho Trần Bảo Quốc. Cũng chỉ có một ông anh ruột đó thôi, sao Trần Ái Ân có thể không tốt với Trần Bảo Quốc được.
Bên kia, Trần Ái Ân cũng đang cùng Trần Bảo Quốc tám gẫu chuyện này: “Anh, bây giờ đất nước cũng đã bắt đầu cải cách mở cửa rồi, anh có ý định muốn làm gì không?”
“Có đáng tin không?” Tin tức này Trần Bảo Quốc cũng có nghe qua, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, “Em à, mày muốn anh làm buôn bán, làm kinh doanh hộ cá thể sao? Nhưng mày cũng biết, làm kinh doanh hộ cá thể là sẽ bị người ta… Là thuộc về tư bản chủ nghĩa đấy.”
Thấy Trần Bảo Quốc lo lắng thành ra như vậy, Trần Ái Ân cười: “Việc này cũng đã qua hơn hai năm rồi, anh cần gì phải sợ như thế? Em giới thiệu cho anh một việc, cùng với kinh doanh hộ cá thể cũng không khác lắm, nhưng so ra thì dễ làm hơn.”
Trần Ái Ân biết, lúc này những người làm kinh doanh hộ cá thể đều là những người ngang ngạnh cứng rắn, bởi vì sẽ bị người khác nhạo báng, chế nhạo, áp lực tâm lý rất lớn. Trần Bảo Quốc không dám, Trần Ái Ân có thể hiểu được.
“Việc gì cơ?” Là em gái ruột của mình, Trần Bảo Quốc sao có thể không tin được chứ? Có con trai, lên làm ba khiến cho Trần Bảo Quốc cảm giác được áp lực lớn, anh cần phải sớm nghĩ cách kiếm ít tiền mới được.
Con trai lớn lên thì gì cũng sẽ phải tiêu tiền, cưới vợ là tốn tiền nhất. Những khoản đó anh đều phải cố gắng kiếm cho đủ chứ.
“Còn nhớ rõ lúc em còn nhỏ, có đưa bánh qua chuồng bò không?”
“Nhớ chứ, mày còn bị ăn một trận đòn, sau đó bị ốm một trận nặng.”