Trình Lâm mắt sáng rực lên, cô thích tên này: “Vậy thì lấy tên là Trần Hạo, chữ Hạo trong mênh mông cuồn cuộn, vừa nghe đã thấy khí thế rồi, quả nhiên là tên mà con trai nên có. Ái Ân lấy tên hay lắm, về sau Đại Đại gọi là Trần Hạo, nghe rất hay.” So với Đại Đại gì đó thì hay hơn nhiều, sinh viên không hổ là sinh viên.
“Được, cũng có thể đổi tên ở nhà luôn.” Hay hơn cái tên Đại Đại biết bao nhiêu.
“Không được, ở nhà gọi là Đại Đại, chỉ được gọi là Đại Đại thôi.” Trần Bảo Quốc kiên quyết giữ vững lập trường, không đổi là không đổi.
Kết quả là, bạn nhỏ Trần Đại Đại có tên đi học là Trần Hạo. Chờ Trần Hạo trưởng thành, thế mà cứ bị người ta gọi là Chuột, cậu chàng cực kỳ muốn nói với cô nhỏ, mênh mông cuồn cuộn thật sự rất hoành tráng, chỉ tiếc nó có một đám bạn học thích gây sự, cứ thế gọi là Chuột thôi!
Cái hố tên gọi này, bạn nhỏ Đại Đại đã xác định là đời này bò ra không nổi rồi.
“Đây là em cho… Đại Đại làm quà đầy tháng, có thể mang lên cho thằng bé không chị?” Trần Ái Ân lấy ra một vài món đồ, gồm một chiếc khoá bình an nhỏ bằng bạc, hai vòng tay và một lắc chân cũng đều bằng bạc luôn, thành một bộ đầy đủ chỉnh chỉnh tề tề.
Trình Lâm oán trách Trần Ái Ân: “Mua nhiều như vậy làm gì, mua một cái bạc khóa cũng đủ rồi, quá lãng phí.”
Lần trước khi Tiểu Tiểu mới sinh, cả nhà cũng chỉ mỗi mẹ chồng đi thăm. Cô và Bảo Quốc lúc đó mới kết hôn chưa được bao lâu, luống cuống tay chân, bao lì xì của hai người vẫn là mẹ chồng đưa giúp cho đấy chứ. Cho nên Trình Lâm rất ngượng ngùng khi nhận món quà lớn như vậy của Trần Ái Ân.
“Tránh ma quỷ bảo bình an, mang lên cho Đại Đại đi chị.”
“Được.” Thoái thác cũng không được, Trình Lâm cũng không ngượng ngùng nữa, nhanh tay mang lên cho Đại Đại.
Nghe được âm thanh lách cách, Tiểu Tiểu cực kỳ tò mò: “Đinh đinh, muốn có cơ!”
“Của con ở nhà rồi.”
Dương Dương: “Mẹ, con thì sao?”
“Của con cũng ở nhà, mẹ để cùng với đồ của Tiểu Tiểu đấy. Lúc trước, khi mẹ gỡ mấy món đồ đó của Tiểu Tiểu đem cất, có phải đã cho con xem những món đó của con rồi không?”
Dương Dương: “… Con không nhớ.” Nhưng nó và Tiểu Tiểu đều có là được, “Tiểu Tiểu đừng làm rộn, em thích thì chúng ta về nhà lại mang.” Như là vì an ủi Tiểu Tiểu, Dương Dương ôm thân hình tròn tròn của cô bé, nói: “Em nghe lời đi, anh thích Tiểu Tiểu ngoan cơ.”
Tiểu Tiểu và Dương Dương tình cảm thật sự rất tốt, vì anh thích nên con bé quả nhiên không náo loạn bữa. Tiểu Tiểu nhíu nhíu mũi: “Nhỏ, chút chút.” Nhỏ như vậy thì chơi làm sao được.
Dương Dương: “Lúc em vừa mới sinh ra cũng nhỏ như vậy á.” Còn xấu nữa.
Lời này, Dương Dương nhịn chứ không nói ra. Con bé Tiểu Tiểu này cực kỳ thích làm đỏm, người khác nói nó là bé mập nó đã không vui rồi, nếu nói Tiểu Tiểu xấu là con bé sẽ cáu kỉnh ngay, chắc luôn.
Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không biết.” Không nhớ rõ.
Dương Dương sờ sờ bím tóc biện hai bên của Tiểu Tiểu: “Không nhớ thì chờ sau này về đến nhà, anh lấy ảnh chụp cho em xem, trong đó có hình em hồi còn nhỏ xíu á.”
Tiểu Tiểu cười: “Xem.”
Mẹ Trần: “Nhìn cháu gái bà mà xem, cái miệng nhỏ líu lo cả ngày không dừng luôn.”
“Bà!” Vừa thấy mẹ Trần, Tiểu Tiểu đã nhớ bà không chịu được, đầu rút vào trong ngực bà không chịu ra.
Trong khoảng thời gian này, Trần Ái Ân vẫn luôn đi học ở trường. Vào ban ngày, Tiểu Tiểu toàn là ở nhà với mẹ Trần và Dương Dương. Sau khi Dương Dương đến tuổi đi nhà trẻ thì cũng chỉ còn lại có mẹ Trần ở nhà chăm sóc Tiểu Tiểu thôi.
Nếu không phải Trần Ái Ân ỷ vào thân phận mẹ ruột, cũng thường xuyên phải đút sữa cho Tiểu Tiểu thì nói không chừng, cái tên nặng nhất trong lòng Tiểu Tiểu chính là bà ngoại ấy chứ.
“Ôi chao, cháu gái bảo bối của bà ngoại, để bà ôm một cái nào. Bà ngoại nhớ Tiểu Tiểu quá, Tiểu Tiểu có nhớ bà ngoại không nào?”
Tiểu Tiểu lớn tiếng mà trả lời một câu “Nhớ”, tay thì ôm chặt cổ mẹ Trần không chịu buông. Tiểu Tiểu ỷ lại mẹ Trần như vậy làm ba Trần đứng một bên nhìn ghen tị muốn đỏ mắt: “Cho tôi, cho tôi ôm Tiểu Tiểu một cái với, tôi còn chưa được ôm cháu gái lần nào đâu.” Con bé Tiểu Tiểu này, lớn lên giống Ái Ân khi còn nhỏ như đúc, cực kỳ đáng yêu.
Mẹ Trần nghiêng người tránh: “Không cho ôm, tôi đây mới bế lên còn không đến một phút nữa là. Hơn nữa Tiểu Tiểu sợ người lạ, nó sợ ông, sẽ không cho ông ôm đâu.”
“Bà cho tôi ôm một cái, tôi là ông ngoại của Tiểu Tiểu, có quan hệ máu mủ, sao con bé sợ tôi được chứ. Bà cho tôi thử một chút, Tiểu Tiểu không cho ôm thì tôi sẽ không ôm nữa.” Ba Trần không từ bỏ, Tiểu Tiểu đã hơn một tuổi rôi mà ông mới đươhc gặp con bé lần đầu đấy.
Cũng không biết lần này con gái về ở lại được mấy ngày nữa, không tranh thủ lúc này ôm Tiểu Tiểu một cái, ai biết được lần tới gặp mặt là lúc nào chứ.
“Tiểu Tiểu, có để ông ngoại ôm không cháu?”
Tiểu Tiểu trừng mắt to mắt nhìn ba Trần, một lát sau, cô bé tươi cười rạng rỡ với ông. Ba Trần cho rằng Tiểu Tiểu là đồng ý cho ông ôm rồi, liền duỗi tay ra muốn đón lấy cô bé. Ai ngờ được, con bé lại quay đầu, không cho ôm. Vừa rồi nó tươi cười là cười xin lỗi, cười an ủi ông thôi.
Mẹ Trần vui vẻ: “Sớm đã nói với ông rồi, cứ không tin tôi, tự tìm khó chịu.”
Ba Trần dù đau lòng nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại: “Tiểu Tiểu là lần đầu thấy tôi thôi mà, gặp thêm vài lần rồi cũng sẽ cho tôi ôm thôi, tôi khó chịu gì chứ? Tiểu Tiểu, gọi ông ngoại nào.”
Tiểu Tiểu không cho ôm, nhưng gọi thì vẫn chịu: “Ngoại ngoại!” “Xem đi, con bé kêu bà chỉ một chữ bà thồi, kêu tôi là ngoại ngoại, hẳn hai chữ đấy!” ông cũng có có chỗ thắng được bạn già đó chứ.