“Ba, chị dâu con có phải mới sinh một em trai cho Tiểu Tiểu không ạ?”
“Đúng vậy, là một thằng nhóc béo tròn nặng hơn ba ký, vất vả cho chị dâu con.”
Nhắc tới thằng cháu nội, ba Trần cứ như vừa uống được rượu ngon, sắp say luôn rồi: “Lúc nó sinh ra ấy à, khóc vang trời, so ra còn khóc to hơn con và anh con nữa ấy chứ. Giọng cực kỳ lớn, tay chân nhỏ xíu nhưng nhìn là đã biết rất chắc rồi, đá người mạnh lắm.”
Người lớn nhìn trẻ con nhà mình lúc nào cũng tốt, Trần Ái Ân hiểu: “Ba, ba còn không biết xấu hổ lấy cháu trai ra so với con và anh con khi còn nhỏ à. Lúc ấy trong nhà là như thế nào chứ? Con và anh con còn là sinh đôi nữa, so sao nổi.”
Cô và anh cô vừa sinh ra đã gầy gầy, thân thể không tốt lắm. Còn cháu trai cô là thai đơn, không ai dành dinh dưỡng với nó, nặng ba ký là phải rồi.
“Đúng rồi, cháu trai của con đã lấy tên chưa?”
“Anh con nói, tên đi học chờ con đặt giúp, dù sao con cũng là sinh viên duy nhất của nhà ta. Còn tên ở nhà đã đặt rồi, là Đại Đại.”
“……” Trần Ái Ân mặt mày tối sầm, đây là muốn lấy tên đè lên tên của Tiểu Tiểu đấy à? “Chị dâu con cũng chịu ạ?”
“Trình Lâm tốt tính, sống cùng anh con rất hòa thuận, anh con nói gì con bé nghe nấy. Ba cũng thấy Đại Đại rất êm tai, nghe là biết người một nhà với Tiểu Tiểu rồi.”
“Ha ha.” Đây là câu trả lời của Trần Ái Ân cho ông.
Đại Đại còn rất êm tai? Chờ cháu trai lớn lên đến tuổi tìm đối tượng, sau đó cả thế giới chiếu quảng cáo kẹo cao su Đại Đại, khi đó người nhà mẹ đẻ cô sẽ phát hiện ra cái tên Đại Đại này chẳng những rất dễ nghe, mà còn rất ngọt nữa, thú vị chứ!
“Ba, nếu không thì sửa lại đi?” Khi cậu nhóc Đại Đại mềm mềm như không có xương được Trần Ái Ân ôm trong ngực, Trần Ái Ân cảm thấy, quả nhiên là gặp gỡ đúng người, đây chính là cháu trai ruột của cô, hơn nữa rất có khả năng là đứa cháu trai ruột duy nhất nữa chứ.
Anh trai cô có thể đào hố cho con trai, nhưng cô lại không thể trơ mắt nhìn cháu trai mình rơi vào cái hố mang tên kẹo cao su Đại Đại rồi bò mãi không lên được.
“Không đổi.” Trần Bảo Quốc hừng hực khí thế nói, “Anh thấy con trai anh tên này rất tốt, dễ nghe còn dễ nhớ. Em à, chính mày đặt tên cho con gái là Tiểu Tiểu, sao trách anh được. Con gái mày tên Tiểu Tiểu thì con trai anh không thể kêu là Đại Đại à?”
Anh chính là anh trai của Ái Ân, cho dù con anh nhỏ hơn Tiểu Tiểu, nhưng tên cứ phải to hơn Tiểu Tiểu mới được!
Dù sao cũng là anh em sinh đôi, nếu không làm sao mà Trần Ái Ân chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu dụng ý khi Trần Bảo Quốc đặt tên này cho con trai được chứ? Trần Bảo Quốc chính là muốn cùng Trần Ái Ân giằng co, không muốn con trai mình lép vế hơn so với Tiểu Tiểu thôi.
Sau ngày Đại Đại sinh ra, đột nhiên Trần Bảo Quốc lại khóc với Trình Lâm, làm cho Trình Lâm hết hồn: “Đừng khóc, sinh con cũng đã sinh xong rồi, em không đau, thật sự, không lừa anh đâu.”
Trần Bảo Quốc: “Lâm Lâm à, anh là anh trai con bé, trước nay đều là nó nghe lời anh nói. Thế mà bây giờ, con trai anh lại nhỏ hơn so với Tiểu Tiểu nhà nó, anh thực có lỗi với con trai chúng ta.”
Trình Lâm: “… Vậy anh lấy cho con trai mình cái tên nghe hoành tráng hơn Tiểu Tiểu xem sao?”
Lúc ấy Trình Lâm nói như vậy cũng chỉ thuần túy là muốn an ủi một chút ông chồng ngốc nhà mình thôi. Anh biết được, Trần Bảo Quốc thế mà lại nghiêm túc. Kết quả là, cái tên Đại Đại cứ như vậy ra đời.
Ban đầu, Trình Lâm còn không quen với cái tên này của con trai mình. Nhưng mà gọi nhiều, Trình Lâm cảm thấy tên này cũng được, dễ nghe lại thuận miệng.
Kẹo cao su Đại Đại, có thể không dễ nghe không thuận miệng sao, bằng không sao công ty người ta lại lấy tên đó được.
Vậy là ra đời sớm hơn kẹo cao su Đại Đại, bạn nhỏ Đại Đại đã chính thức xuất hiện và trở thành một thành viên của Trần gia như thế đó.
Trần Ái Ân: “Anh, đây là con trai ruột anh đó.” Sao có thể để cháu trai cô cùng tên với một cục kẹo cao su được hả trời?
Trình Lâm: “Ái Ân, cứ mặc kệ anh trai em đi, bởi vì có khuyên thế nào anh ấy cũng sẽ không nghe đâu. Lúc trước ba định đặt tên ở nhà cho Đại Đại là Sinh Sinh, thế là anh trai em bảo, anh ấy mới là ba của Đại Đại, tên đi học để em đặt thì thôi cũng được, chứ tên ở nhà phải nghe anh ấy.”
“Sinh Sinh á?” Đây lại là cái tên kiểu gì vậy.
Trình Lâm che miệng cười: “Ba nói con cháu nhà ta đều phải học tập noi gương em, cũng giống em sau này thành sinh viên, cho nên gọi là Sinh Sinh. Ba còn nói, học tập chăm chỉ, mỗi ngày hướng về phía trước. Tên của Dương Dương cũng có một chữ ‘Hướng ’ đúng không?”
Dù sao ba chồng đặt tên cho con trai cô cũng đều dựa theo cô em chồng cả.
“Sau lại anh trai em nói, làm sinh viên cũng tốt, bởi vì phải thành sinh viên, cho nên gọi là Đại Đại càng hay, cũng nằm trong cụm sinh viên đại học mà, ba nghe thế mới chịu đó chứ.” Không lại làm ầm lên để đặt tên cho Đại Đại là Sinh Sinh rồi.
Nói đến nói đi, cháu trai có tên giống tên kẹo cao su suy cho cũng đều có liên quan lớn đến cô phải không?
“Không phải đã nói tên đi học của Đại Đại là do em đặt sao? Vậy thì gọi là Trần Hạo đi.”
“Cái gì tốt (hảo)? Có tốt (hảo) không?” Trần Bảo Quốc hỏi, “Cũng đúng, con trai anh tốt (hảo) như vậy, tên là Trần Hảo cũng không tồi.”
Trần Ái Ân trợn trắng mắt, đầu tiên là tên kẹo cao su, giờ lại là tên nữ minh tinh, ông anh của cô đào hố cho con trai đào đến nghiện luôn à: “Không phải chữ Hảo đó, mà là chữ Hạo trong mênh mông cuồn cuộn ấy.”
Cô phát âm chữ Hạo tiêu chuẩn thế cơ mà?