Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 232 - Chương 232.

Chương 232. - Chương 232. -

Trần Ái Ân: “Được rồi, vậy hai người cứ từ từ tâm sự, chị đi mua vé đã.”

Lúc này, Giang Mãn Quân lấy một vé xe từ trong túi áo mình ra: “Chị dâu, đã mua rồi.”

Trần Ái Ân nhận lấy rồi nhìn thử, ừm, không mua sai chuyến, bài tập đúng là làm đầy đủ nhỉ.

Cho dù chỉ là một tờ vé nhưng Trần Ái Ân cũng không có thói quen chiếm lợi của người khác: “Tiểu Muội, tiền vé em đưa lại giúp chị nhé, chị phải lên xe rồi. Dương Dương, mẹ ôm Tiểu Tiểu còn con nắm lấy quần áo em rồi cùng vào được không?”

Dương Dương nắm lấy một góc áo của Trần Ái Ân, đi sát vào người cô.

Dù như vậy hơi khó đi nhưng có thể làm cho Trần Ái Ân cảm nhận được sự tồn tại của Dương Dương. Chờ ba người ngồi được vào chỗ, Trần Ái Ân đã toát cả mồ hôi rồi: “Cũng không biết chừng nào cô nhỏ mấy đứa mới thông suốt, cho mấy đứa thêm một dượng nhỏ nữa đây?”

Dương Dương nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ vào Giang Mãn Quân nói: “Kia không phải là dượng nhỏ sao?”

Dương Dương nói câu này là câu nghi vấn, nhưng vào tai Trần Ái Ân lại nghe thành câu hỏi: “Có phải hay không thì còn phải xem ý cô nhỏ con thế nào, dượng nhỏ con biểu hiện ra sao nữa. Cứ chờ xem, nói không chừng lần sau trở về đây chính là để uống rượu mừng của hai người này ấy chứ.”

Giang Mãn Quân cũng không biết Dương Dương và Trần Ái Ân đang nói chuyện gì, anh chỉ thấy Dương Dương đang nhìn về phía mình, vì thế giơ tay lên vẫy vẫy Dương Dương.

Lâm Tiểu Muội: “Anh làm gì đấy? Dương Dương là đang nhìn tôi-cô nhỏ của nó, liên quan gì đến anh?”

Giang Mãn Quân: “Anh… anh giúp em vẫy.” “Không cần anh giúp.” Nói là nói như vậy, nhưng Lâm Tiểu Muội vẫn đứng bên cạnh Giang Mãn Quân, nhìn chiếc xe chở ba mẹ con Trần Ái Ân từ từ đi xa.

-------------------

“Mẹ ôm, ôm một cái, ôm một cái đi mà.” Mắt thấy sắp về đến nhà mẹ đẻ, Trần Ái Ân bên này phát sinh vấn đề.

“Lâm Tiếu Tiếu, giờ mẹ cho con hai lựa chọn. Một, con giống anh Dương Dương , cùng đi bộ. Hai là, con lên lưng để mẹ cõng. Nếu con mệt quá, có thể ngủ luôn trên lưng mẹ cũng được.”

Ôm á? Cả con đường toàn bùn đất thế này, cô đi không thôi là muốn hồn vía lên trời rồi, đông nam tây bắc miễn cưỡng lắm mới có thể phân biệt được. Nếu mà trong ngực còn ôm thêm cô con gái ú nu, lại nắm tay một nhóc béo nữa thì… Trần Ái Ân ha ha cười thảm: Thần thiếp bất lực.

Tiểu Tiểu bĩu môi, không muốn thỏa hiệp, cô bé thích được mẹ ôm chứ không thích mẹ cõng đâu, cõng không thoải mái bằng ôm á.

“Không trả lời mẹ? Được, Dương Dương, mẹ với con mỗi người một bên nắm tay Tiểu Tiểu, đi thôi.” Thế này thì cô càng nhẹ nhàng.

Cũng may là lần này về, ngoài tiền ra cô cũng không mang gì hết. Lúc trước về nhà chồng mang theo quà cáp là vì có mẹ cô xách giúp một tay. Ngay cả quà cho nhà mẹ đẻ, mẹ Trần cũng đã sớm giúp cô đem về trước luôn rồi.

Bởi vậy, ngoại trừ một bộ quần áo để ba mẹ con thay đổi ra thì chẳng mang gì cả. Nếu phải xách thêm mấy bao quà nữa, Trần Ái Ân cảm thấy chắc nửa đường là cô phải vứt luôn mất.

Hai bàn tay nhỏ bị nắm, Tiểu Tiểu không muốn đi cũng phải đi tiếp.

Đi chưa được mấy bước, cô nhóc này đã mệt: “Cõng cõng cõng cõng.”

Trần Ái Ân lắc đầu: “Mệt rồi? Vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút.” Dù sao cũng đã đi được nửa đường, còn lại chắc cũng khoảng nửa tiếng đi bộ nữa, túc tắc thì chắc là khoảng 5 giờ có thể tới nhà rồi.

“Dương Dương, mệt không con?”

Dương Dương cực kỳ thành thật gật đầu: “Em con cũng mệt rồi, Tiểu Tiểu, tới đây, ngồi với anh.”

Tiểu Tiểu nhảy nhót mà chạy về phía Dương Dương, phi lên ngồi trên đùi thằng bé. Đây là thói quen cô bé có khi ngồi trên chân mẹ, dù đổi thành Dương Dương thì cũng không khác lắm. Tiểu Tiểu làm như vậy là vì cáu kỉnh chuyện Trần Ái Ân vừa rồi không muốn ôm cô bé.

Trần Ái Ân thì chẳng sao cả, còn cảm thấy có một cậu con trai Dương Dương có thể giúp đỡ mình như vậy thì thật hạnh phúc: “Dương Dương, may mắn có con giúp mẹ một tay, bằng không, đừng nói là dẫn theo Tiểu Tiểu, một mình mẹ chắc cũng gục luôn rồi.”

Dương Dương cố gắng ôm Tiểu Tiểu không nhỏ hơn mình là bao, mặt đỏ lên, ngượng ngùng cười: “Con giống ba, đều là đàn ông con trai, dĩ nhiên là phải cố gắng chăm lo cho mẹ và em rồi. Lúc ra cửa, con và ba đã nói với nhau rồi ạ.”

Ra cửa, nó là người đàn ông con trai duy nhất bên cạnh mẹ và em gái, nó phải bảo vệ tốt cho mẹ và em gái chứ sao.

“Uống miếng nước.” Mang theo hai đứa nhỏ ra cửa, ngoại trừ quần áo chính là nước và một chút thức ăn.

“Mẹ, mẹ và em uống trước đi, con uống sau.” Lâm Kiến Quốc giáo dục quả nhiên rất xuất sắc, cứ nhìn dáng vẻ thân sĩ của Dương Dương bây giờ đi, một chút cũng nhìn không ra là do một người đàn ông thô kệch dạy dỗ đâu.

“Mẹ không khát, hơn nữa cũng sắp đến nhà bà ngoại rồi, không sao đâu. Con và em con còn nhỏ, phải uống nhiều nước, chứ không sẽ bị táo bón, rất khó chịu đó.”

Đã từng bị táo bón một lần rồi, Dương Dương lập tức nhăn mày, nhận lấy nước rồi đút cho Tiểu Tiểu uống trước, sau đó cu cậu mới ừng ực ừng ực uống lấy mấy mồm to: “Mẹ, uống rồi ạ.”

“Ái Ân đó hả con?”

Nghe thấy tiếng, Trần Ái Ân ngẩng lên: “Ba? Sao ba lại tới đây?”

Ba Trần cực kỳ vui vẻ, khua xe bò tiến lên: “Trần đại bá của con nói với ba là ba người bọn con tới rồi, ba mượn xe bò rồi chạy qua đây luôn. Mệt lắm rồi nhỉ, nhanh lên xe đi, ba chở mấy đứa về.”

Dương Dương nhìn ba Trần: “Ông ngoại. Tiểu Tiểu, gọi ông ngoại đi em.”

“Chao ôi, Dương Dương giờ đã lớn vậy rồi, ngoan quá.”

Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn ba Trần: “Ngoại ngoại.”

Ba Trần cười đến mức mặt già nhăn thành một đóa hoa: “Mẹ con nói với ba, Tiểu Tiểu rất giỏi, đã có thể nói chuyện rồi, ba còn không tin đâu. Nhìn xem, con gái do con sinh quả nhiên là thông minh, đã biết gọi ông ngoại rồi.Sau này lớn lên cũng sẽ là sinh viên! Dương Dương, cháu cũng phải cố gắng học tập với mẹ, để tương lai lớn lên thi đại học, trở thành sinh viên, rõ chưa nào?”

Dương Dương gật đầu: “Cháu sẽ noi theo mẹ ạ, cũng sẽ giỏi như mẹ, sau này vào đại học.”

Ở bộ đội đã hơn một năm, Dương Dương dần dần nhận thức được thì ra mẹ mình ghê gớm như vậy. Ít nhất mà trong rất nhiều bạn nhỏ mà nó quen biết, cũng chỉ có mẹ nó là sinh viên thôi, mẹ cũng những khác đều không phải.

Các bạn nhỏ vừa nghe đến chuyện mẹ nó là sinh viên, đều sẽ luôn miệng khen mẹ nó thật quá giỏi luôn. Sau này nó lớn lên, cũng muốn được trở nên giỏi giang như mẹ vậy, thi đỗ đại học, trở thành sinh viên.

Bình Luận (0)
Comment