Chuyện của Lâm Tiểu Muội đã có Lâm Kiến Cường hỗ trợ, Lâm Đại Bảo cũng trưởng thành không giống như trong sách, Trần Ái Ân mang theo hai đứa nhỏ đi nhà mẹ đẻ dĩ nhiên cũng càng thêm yên tâm rồi: “Mẹ, hai năm sau, mẹ và ba đứa nhỏ Đại Bảo cùng đến chỗ bọn con nhé.”
Mẹ Lâm không cự tuyệt: “Được, mẹ qua giúp con và Kiến Quốc trông cháu.”
Mẹ Lâm cũng biết, để ba đứa con của thằng cả giao cho vợ chồng thằng hai nuôi thì không hay lắm. Nhưng so với chuyện để ba đứa bé bị dạy hư thì mẹ Lâm chỉ có thể đưa ra quyết định ích kỷ như vậy thôi: “Ái Ân à, phúc khí lớn nhất của Kiến Quốc là đời này có được người vợ như con đấy. Đổi lại là người khác, nhất định sẽ không có cách nào hiểu cho Kiến Quốc. Con thì không như vậy, Kiến Quốc cho dù không nói, con cũng sẽ hiểu lòng nó muốn gì. Chờ sau khi con về gặp lại Kiến Quốc, con để nó kể con nghe chuyện ba nó. Chuyện này, cũng nên nói cho con hay.”
Trần Ái Ân trong lòng đánh một dấu chấm hỏi lớn: “Vâng, sau khi về lại doanh trại, con sẽ hỏi anh ấy. Mẹ, con đi nhé.”
“Trên đường đi chậm một chút, cẩn thận nha con. Dương Dương, cháu làm anh rồi, trên đường nhớ giúp mẹ cháu để ý Tiểu Tiểu nhé. Phải cầm tay em, đừng để người ta đem Tiểu Tiểu ôm đi mất đấy, biết chưa nào?”
Dương Dương vội vàng tóm lấy bàn tay mủm mỉm của Tiểu Tiểu: “Cháu cầm chặt rồi ạ, em cháu sẽ ko lạc mất đâu.”
Trần Ái Ân: “Mẹ và Dương Dương cùng nhau nắm tay Tiểu Tiểu, ai cũng sẽ không lạc nhé. Tiểu Tiểu, tạm biệt bà nội, cô nhỏ và các anh chị đi nào con.”
Nghe một loạt xưng hô mẹ kể ra, Tiểu Tiểu muốn ngất luôn.
Cuối cùng, Tiểu Tiểu phất phất tay, sau đó đưa tay đặt lên miệng, làm động tác hôn gió: “Tạm biệt, tạm biệt.”
Mẹ Lâm chua xót cười: “Tiểu Tiểu à, hai năm sau, bà nội đến thăm cháu nhé.”
Tiểu Tiểu đáp: “Đến đến đến, thăm thăm.”
Tiểu Muội: “Chị dâu,hay là để em đưa mọi người đến bến xe nhé, đỡ vất vả được đoạn nào hay đoạn đấy. Hơn nữa, em cũng phải về nhà máy đi làm rồi.”
Vì loại người như Giang Binh mà lơ là công tác, không đáng.
Trần Ái Ân: “Được, con bé Tiểu Tiểu này rất bám chị, em giữ Dương Dương, chúng ta cùng nhau đi.” Rời khỏi đội sản xuất, Tiểu Muội cũng tạm thời tránh được Giang Binh. Nếu không cứ để Giang Binh mỗi ngày tìm tới cửa, nhiều người nhìn thấy, kiểu gì cũng truyền ra mấy lời đồn đoán linh tinh cho xem.
“Xịch Xịch Xịch”, một chiếc máy kéo chạy đến trước mặt Trần Ái Ân và Lâm Tiểu Muội.
Mặt đen của Giang Mãn Quân đỏ lên, không dám đối mặt mà cứ như là đang nói chuyện với không khí vậy: “Anh vừa lúc cũng phải đi vào thành phố mua phân bón hóa học, thuận đường đưa mọi người một đoạn.”
Hai đội sản xuất khác nhau, nhà họ Lâm cũng không nằm trên lộ tuyến từ nhà Giang Mãn Quân vào thành phố. Đây là thuận đường kiểu nào vậy, Trần Ái Ân quả thật là muốn hỏi một câu lắm luôn.
Vợ chồng son vốn dĩ đều là có điểm ngượng ngạo, nghĩ rồi, Trần Ái Ân cũng không muốn thêm chuyện, cô kéo Lâm Tiểu Muội lên xe: “Được, vậy phiền cậu. Người lớn còn không sao, chứ hai đứa nhỏ cũng khó đi đường dài được.”
Giang Mãn Quân nói chuyện có chút lắp bắp: “Không không phiền, một chút cũng không phiền. Ngồi vững, em khởi động xe.”
“Chị dâu.” Ngồi bên cạnh Trần Ái Ân, Lâm Tiểu Muội vẻ mặt không vui. Cơn giận lúc hai người chia tay, đến giờ Lâm Tiểu Muội còn chưa tiêu hoá hết đâu.
Hiện giờ lại bởi vì biểu hiện của Giang Mãn Quân mà thiếu chút nữa khiến Lâm Tiểu Muội hiểu lầm Giang Binh là người tốt.
Người tốt thì Lâm Tiểu Muội cũng gặp qua không ít rồi, nhưng cái kiểu tốt đến nỗi giúp đỡ tình địch như Giang Mãn Quân thì đây là lần đầu Lâm Tiểu Muội thấy đấy.
Trần Ái Ân: “Không vui à? Mãn Quân, dựng lại chút, bọn tôi vẫn là tự đi bộ thôi.”
Giang Mãn Quân, Lâm Tiểu Muội: “…” Cả hai người lúc này đều cực kỳ muốn kêu một tiếng “Chị dâu!”.
“Giỡn thôi, Mãn Quân, khởi động xe đi, chị định mua vé xe chuyến sớm để kịp tới nhà mẹ đẻ trước khi trời tối, vất vả cho cậu rồi.”
“Được.” Lúc này, Giang Mãn Quân cũng thông minh hơn, khởi động động cơ dầu ma dút, xe cứ thế “xịch xịch xịch” mà chạy trên đường, miễn cho có người lại đổi ý muốn xuống xe.
Sau khi tới bến xe, Trần Ái Ân ôm Tiểu Tiểu xuống, Dương Dương cầm tay Trần Ái Ân rồi đi sát bên người cô: “Được rồi, hai người quay về đi, chị mua vé xong là có thể lên xe luôn.”
“Chị dâu…” Lâm Tiểu Muội luyến tiếc, cũng có phần cảm thấy xấu hổ.
Chị dâu vừa đi là cũng chỉ còn dư lại hai người cô và Giang Mãn Quân thôi. Cô vẫn còn giận tên đầu gỗ này lắm, chị dâu không ở đây, cô làm gì với tên đầu gỗ này bây giờ?
Giang Mãn Quân: “Chị dâu, để bọn em đưa chị vào trong đi?”
Lâm Tiểu Muội cáu: “Ai là chị dâu của anh, đừng gọi bậy, đây là chị dâu của tôi chứ không phải của anh.”
Cao cao to to như Giang Mãn Quân thế mà lại trông giống như một con gấu chó đã được thuần hoá, thật thà chất phác, đáng thương vô cùng nhìn Lâm Tiểu Muội, rồi lại không dám phản bác Lâm Tiểu Muội, rất có dáng vẻ như là Lâm Tiểu Muội nói cái gì thì là cái đó.
Trần Ái Ân thay Giang Mãn Quân nói một câu: “Anh ta không kêu chị là chị dâu, chẳng lẽ còn muốn kêu chị là thím sao? Tiểu Muội, em có phải là nghĩ nhiều rồi không?”
Lâm Tiểu Muội: “… Chị dâu!” Chị dâu sao lại giúp Giang Mãn Quân mà không giúp cô chứ. Giang Mãn Quân quả nhiên là đồ đáng ghét, còn tranh chị dâu của cô nữa.
Cảm nhận được sự bất mãn của Lâm Tiểu Muội, Giang Mãn Quân vội vàng lên tiếng: “Không phải, Tiểu Muội không nghĩ nhiều đâu.”
Theo lý thì anh ta kêu chị dâu cũng được, nhưng thực ra anh ta muốn kêu chị dâu giống như Tiểu Muội vậy, theo vai vế của Tiểu Muội mà kêu.