Lâm Nhị Bảo đâm một dao: “Ba, ba thật tốt với mẹ, ba không thích ba đứa bọn con ạ?”
Lâm Tiểu Hoa ồn ào: “Ba chỉ thích mẹ, không thích Tiểu Hoa, Tiểu Hoa về sau không chơi với ba nữa.”
Thời điểm mấu chốt, quả nhiên là anh em đồng lòng, đủ sức phá núi.
Bị ba đứa con đồng lòng “phản bội”, Lâm Kiến Cường tức giận đến nói không nên lời: “Ba đứa chúng mày, định lên trời đấy hả! Có phải ngứa da rồi không, có tin tao đánh bọn mày một trận không!”
Giờ còn chưa qua sống với Lâm Kiến Quốc đâu, thế mà lòng dạ đều hướng cả về phía Lâm Kiến Quốc cả rồi, nào còn biết đến ông ba ruột là hắn nữa.
Lâm Đại Bảo không chịu uy hiếp: “Ba, ba nghĩ kỹ rồi nói, là để sau này con và Nhị Bảo dưỡng lão cho chú thím hay là để ba thay Triệu gia bồi dưỡng cháu trai? Ba giúp nhà họ Triệu nuôi cháu cũng chẳng được chỗ tốt gì đâu. Mẹ con ở nhà bà ngoại còn chả được uống chén canh suông nữa là, ông anh họ kia của con dù lớn lên có tiền đồ thì chắc chắn cũng chẳng hiếu thuận với ông dượng như ba đâu. Bọn con thì khác,dù chú thím nuôi bọn con, nhưng ba vẫn là ba ruột duy nhất của bọn con mà.”
Mẹ Lâm cực kỳ giật mình: “… Đại, Đại Bảo à, cháu có biết mình đang nói gì không?” Những lời nó vừa nói, Đại Bảo thật sự hiểu hết toàn bộ ư? Đừng nói nghe được ở đâu rồi về đây nói bậy nói bạ đấy nhé.
Trẻ con nhà nghèo trưởng thành sớm, có cặp ba mẹ không đáng tin cậy như vậy, Lâm Đại Bảo phải tự dựa vào chính mình thôi chứ biết sao được.
“Mẹ cháu nói nhiều lắm, hơn nữa sau khi quan sát thêm cháu mới rút ra được kết luận này đấy. Cho tới bây giờ, tiền cho cháu trai nhà họ Triệu đi học kỳ thật tất cả đều là mẹ cháu đưa cả. Ăn, mặc, dùng, không phải đều giống nhau hết sao? Cô nhỏ mua cho cháu cục tẩy và bút chì, mẹ cháu thế mà đều giật lấy một nửa chưa cho ông anh họ kia.”
Triệu Mỹ Hoa thích dính lấy nhà mẹ đẻ, ở đội sản xuất này có ai mà không biết chứ.
Mỗi lần Triệu Mỹ Hoa về nhà mẹ đẻ,luôn có không ít người thay nhau đoán xem lần này Triệu Mỹ Hoa lại đưa đồ tốt gì qua cho Triệu gia đây.
Triệu Mỹ Hoa cũng là một người không biết giữ mồm giữ miệng, hơi đắc ý chút là bắt đầu ba hoa: Không đưa gì cả, chỉ là cho cháu trai chút đồ dùng học tập thôi. Trẻ con đi học, tốn bút tẩy. Cô út như chị ta, đồ sang quý thì tặng không nổi, nhưng mấy món lặt vặt này thì vẫn cho được.
Đến nỗi mà mấy thứ này tốn bao nhiêu tiền của Triệu Mỹ Hoa, Lâm Đại Bảo đều biết cả.
Triệu Mỹ Hoa luôn miệng bô bô, người trong đội sản xuất lại thích buôn chuyện, Lâm Đại Bảo nghe nhiều, có muốn không biết cũng chẳng được.
“Ba, mẹ con đã sớm tỏ ý muốn nuôi cháu trai cho Triệu gia rồi. Đi theo chú thím, bọn con còn được đi học, chứ ở lại thì bọn con chỉ có thể kiếm tiền chia cho cháu trai nhà họ Triệu thôi. Ba, ba nghĩ kỹ chưa, có định để con và Nhị Bảo dưỡng lão cho chú thím không?”
Bị Lâm Đại Bảo dồn ép cho bực lên, Lâm Kiến Cường cũng không rảnh mà để ý đến sự có mặt của Trần Ái Ân ở đây, cứ thế rống lên: “Tao đâu có phải là không cho chú ta nuôi bọn mày, tao chính là không cho bọn mày nuôi chú ta, rõ chưa hả?!”
Lâm Đại Bảo lắc đầu: “Ba không cho, thế thì hai năm sau con không đi qua chỗ thím nhỏ nữa.” Nghe được lời này, Lâm Nhị Bảo không nhịn được, “Oa” một cái khóc lên.
Lâm Kiến Cường giơ lên một bàn tay muốn tát xuống: “Mày dám!”
Lâm Đại Bảo cứng đầu cứng cổ, không chịu thua: “Con là do mẹ con sinh, ba đánh mẹ con nhiều lần như vậy, mẹ con dù có sưng mặt nhưng quay đầu không phải vẫn cứ qua Triệu gia tặng đồ ư. Nếu con không chịu đi nhà thím nhỏ, ba có đánh cũng vô dụng. Cho dù ba đưa con qua đó, con vẫn có thể tự mình trốn về, ba có tin không?”
Nghĩ rồi, Lâm Đại Bảo lại bồi thêm một câu: “Lỡ như nửa đường con có gặp phải mệnh hệ gì, ba, ba lại ít đi một đứa con trai dưỡng lão rồi. Đến lúc đó, con cũng mặc kệ.”
Lâm Kiến Cường quả thật tức giận đến nói không ra lời, sinh thằng con này đúng là đến đòi nợ mà: “Mày cứ chọc giận tao đi!”
“Ba, con rõ ràng là đang nói đạo lý với ba, con là làm người có lương tâm.”
Bị con trai mình nói là làm người phải có lương tâm, mặt của Lâm Kiến Cường đều chuyển thành màu gan heo luôn rồi: “Tao không rảnh nói vớ vẩn với mày, tao phải về nhà quản mẹ mày đã!”
Sau khi Lâm Kiến Cường tức giận bỏ đi, Lâm Đại Bảo cực kỳ nghiêm túc mà nói với Trần Ái Ân: “Thím nhỏ, cháu nghĩ kỹ rồi, nếu ba cháu đồng ý thì hai năm nữa, cháu dẫn theo Nhị Bảo, Tiểu Hoa đi tìm thím. Còn nếu ba cháu không đồng ý thì cháu không đi đâu.”
“Cháu… Thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?” Đại Bảo đang đứng trước mặt cô và Đại Bảo trong sách giờ đã hoàn toàn là hai người khác nhau.
“Nghĩ kỹ rồi ạ.” Lâm Đại Bảo kéo Lâm Nhị Bảo qua, “Đừng khóc, anh không đi tìm thím nhỏ, mày thì thế nào, có theo anh không?”
Lâm Nhị Bảo: “Em đi theo anh.” Tuy nó không hẳn là nghe hiểu toàn bộ, nhưng mà nó biết, anh nó đúng còn ba thì sai, cho nên nó muốn nghe lời anh, chứ không thể nghe ba được.
Tiểu Hoa thút tha thút thít, nhưng trứng chọi đá, chỉ có thể hùa theo Nhị Bảo bày tỏ thái độ thôi.
Trần Ái Ân yên tâm cười: “Đại Bảo, cháu là đứa trẻ ngoan, đột nhiên thím nhỏ cảm thấy, mình không cần quá lo lắng cho tương lai của cháu nữa rồi. Có một người anh cả tốt như vậy, thím tin là sau này Nhị Bảo và Tiểu Hoa lớn lên cũng sẽ trở thành những người lớn rất tốt rất tốt đó.”
Lâm Đại Bảo trịnh trọng nói: “Thím nhỏ, cháu sẽ cố gắng để trở thành người tốt, cả Nhị Bảo và Tiểu Hoa nữa.”