Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 229 - Chương 229.

Chương 229. - Chương 229. -

“Ừ, bây giờ còn có thể ôm thím nhỏ mà, Tiểu Hoa đừng nghe anh cháu nói, nín khóc đi nào. Tiểu Tiểu, nói chị con đừng khóc nữa.”

Tiểu Tiểu vốn dĩ chính là một quả ớt cay nhỏ, ở đội sản xuất một thời gian lại càng thêm lì lợm. Tiểu Tiểu không an ủi Tiểu Hoa mà lại nhéo khuôn mặt nhỏ mủm mỉm của mình, làm mặt quỷ, thè lưỡi, sau đó nói: “Khóc kìa, khóc nhè kìa, xấu hổ thế.”

Bị Tiểu Tiểu trêu như vậy, Lâm Tiểu Hoa vừa xấu hổ, vừa ngượng ngùng, nhưng cuối cùng cũng ngừng khóc rồi. Xem ra cách này của Tiểu Tiểu dùng khá tốt.

Hai cô bé lại dính vào nhau chơi đùa, lúc này Trần Ái Ân mới tiếp tục nói chuyện phiếm với Lâm Đại Bảo: “Qua hai năm nữa, cháu cũng lên cấp hai rồi. Giáo viên tiểu học của cháu bây giờ thì còn được, nhưng gần đây lại không có trường cấp hai nào tốt cả. Ở chỗ thím nhỏ có trường học tốt, giáo viên tốt. Đại Bảo, cháu phải học tiếp mới được. Học nhiều, đọc nhiều sách mới có thể hiểu được đạo lý làm người.”

Lâm Đại Bảo: “…”

“Đại Bảo thế mà còn biết thay thím nhỏ suy xét cơ đấy, đối thím nhỏ thì chuyện nuôi dưỡng năm đứa bé cũng không phải là chuyện dễ dàng rồi. Nếu vậy thì sau này Đại Bảo có thể giúp thím nhỏ một tay, để thím nhỏ nhẹ gánh hơn một chút không nào?”

“Giúp thế nào ạ?” Nó cũng muốn cùng sống một nhà với thím nhỏ. Thím nhỏ cực kỳ tốt, lại còn xinh đẹp, dịu dàng, dạy nó nhiều đạo lý, so với các cô giáo trong trường còn tốt hơn nhiều. Mẹ nó hoàn toàn khác hẳn với thím nhỏ luôn.

Đã đi học, biết liêm sỉ, Lâm Đại Bảo đã có thể nhận định được ngôn ngữ, hành vi của Triệu Mỹ Hoa là đúng hay sai. Thấy Triệu Mỹ Hoa làm những chuyện đó, Lâm Đại Bảo cực kỳ khổ sở, nhưng lại không có cách nào ngăn cản.

“Cháu xem, mấy đứa cả thảy đến năm đứa nhỏ lận, một lần mấy đứa thay quần áo, thím đều phải giặt rất lâu đó.”

“… Thím nhỏ, cháu lớn rồi, trước mắt cháu sẽ giúp bà nội giặt quần áo, cũng để luyện tập luôn. Sau này, cháu giúp thím giặt quần áo! Hơn nữa Nhị Bảo cũng lớn rồi, cũng nên để nó học làm cho quen!”

Tiểu Hoa, Dương Dương và Tiểu Tiểu đều còn quá nhỏ, không cần học.

“Chờ năm đứa các cháu đi học hết, thím phải đi đón cả đám.” “Thím nhỏ, không cần thím đón đâu, kêu Nhị Bảo đi là được.”

“Thế sau này lúc thím phải xào rau?” “Cháu nhóm lửa!”

“Thím mua đồ ăn?” “Cháu rửa rau.”

“Ăn xong cái bàn…” “Cháu dọn dẹp, cháu rửa chén luôn.”

Trần Ái Ân cười ha hả: “Vậy thì không thành vấn đề rồi, Đại Bảo có thể giúp thím nhỏ nhiều việc như vậy, thím nhỏ thật nhẹ nhõm.”

Lâm Đại Bảo một chút cũng không cảm thấy mình có thể giúp được gì cho Trần Ái Ân: “Thím nhỏ, thế cũng được ạ? Cháu chỉ có thể giúp được chút việc lặt vặt trong nhà, nhưng tiền… Cháu không kiếm được tiền ạ, đi học phải tốn rất nhiều rất nhiều tiền.”

“Thím biết, đi học phải tốn tiền, cháu và Nhị Bảo còn ăn rất khoẻ. Nhưng mà có sao đâu, tiền là vấn đề của thím và chú nhỏ nhà cháu. Cháu không cần phải lo lắng đâu.”

Cho dù có nhận ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo về nuôi hay không thì với tính cách của Lâm Kiến Quốc, chắc chắn là anh cũng sẽ ra số tiền này để lo cho ba đứa nó thôi. Dù sao cô và Lâm Kiến Quốc cũng đã quyết định đời này sẽ chỉ có hai đứa con là Dương Dương và Tiểu Tiểu mà. So với việc giao số tiền này vào tay Lâm Kiến Cường và Triệu Mỹ Hoa thì Trần Ái Ân càng tin tưởng chính mình hơn.

Cũng là tiêu tiền, cũng là nuôi con dưỡng cái, nhưng cô chắc chắn mình làm tốt hơn hai vợ chồng Lâm Kiến Cường và Triệu Mỹ Hoa nhiều!

“Băn khoăn?”

“Vâng.” Lâm Đại Bảo cực kỳ thành thật gật đầu.

Trần Ái Ân: “Về sau chờ chú thím già rồi, đi không nổi nữa, Đại Bảo sẽ chăm sóc chú thím chứ?”

Đại Bảo liếc mắt trộm nhìn Lâm Kiến Cường một cái, sau đó kiên định mà gật gật đầu: “Chắc chắn rồi ạ, chú thím đối với ba đứa bọn cháu cực kỳ tốt. Đương nhiên là cháu cũng sẽ chăm sóc ba cháu nữa, cháu cũng chỉ có một người ba ruột đó thôi!”

Lâm Kiến Cường vốn đang chau mày, nghe đươc một câu cuối mà Lâm Đại Bảo nói, lông mày mới dần dần dãn ra.

Trần Ái Ân: “Thế về sau chú thím ốm đau, Đại Bảo có thể đưa chú thím đi xem bệnh không? Hay là cho chú thím tiền tiêu?”

Lâm Đại Bảo lần này thế mà lại không trực tiếp trả lời, quay đầu nhìn về phía Lâm Kiến Cường: “Ba, thím nhỏ thật lòng muốn đón bọn con tới, cho con đi học cấp hai, vào đại học. Sau này con có nên nuôi hai chú thím lúc về già không?”

Lâm Kiến Cường nghiến răng, nhãi ranh: “Con cảm thấy thế nào?”

Lâm Đại Bảo: “Con thấy, làm một người có lương tâm, chú thím nuôi con, thế thì sau này lớn lên con chắc chắn cũng phải chăm lo cho chú thím rồi. Giống như ba sinh ra con, nuôi con lớn, về sau con lại nuôi ba lúc về già vậy.”

Lâm Kiến Cường: “Chú thím con có con trai con gái rồi, còn cần con dưỡng lão hay sao?” Con hắn, dựa vào cái gì lại phải dưỡng già cho Lâm Kiến Quốc hả? Nói thế khác gì hai thằng con này là hắn sinh giúp Lâm Kiến Quốc?

Lâm Đại Bảo: “Con, Nhị Bảo và Tiểu Hoa, bọn con đều là người có ba có mẹ, cho nên hẳn là không nên để chú thím phải nuôi bọn con đâu nhỉ. Ba, ý ba là vậy đúng không?”

“Cái này đâu có giống nhau, chú thím mày là tự mình muốn làm đấy chứ!” Lâm Kiến Quốc có thể đi lính còn hắn thì không, đây là Lâm Kiến Quốc nợ hắn. Thay hắn nuôi mấy đứa nhỏ thì đã làm sao!

Lâm Đại Bảo gom lấy dũng khí, nói: “Chú thím rất tốt với con, con cũng là tự nguyện muốn dưỡng già cho hai người họ, không thể ạ? Thế còn ba, ba cảm thấy hai năm sau, con có nên tiếp tục đi học không? Thím nhỏ nói, giáo viên của ngôi trường kia đều là giáo viên tiểu học cả, vốn là dạy thể dục, đánh bóng các loại ấy. Dù sao mẹ con cũng không muốn ba đứa bọn con tiếp tục đi học, thấy bọn con đi học là phí tiền. Sau này bọn con không đi học nữa, tiết kiệm được bao nhiêu tiền như vậy, chắc chắn mẹ sẽ rất vui, mẹ có thể lấy đem về nhà bà ngoại, để bà ngoại cho anh họ tiếp tục đi học.”

Bình Luận (0)
Comment