Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 228 - Chương 228.

Chương 228. - Chương 228. -

Hơn nữa, vào năm đầu tiên nhà nước khôi phục kỳ thi đại học, có rất nhiều người không thi đậu do không mua được tài liệu ôn tập. Nhưng từ đó đến nay cũng đã được hai năm rồi, năm nay đã là lần thứ ba tổ chức thi đại học, những giáo viên có năng lực không tồi trước đó, ngay lúc này cũng sôi nổi tham gia thi tuyển. Sau khi thi đậu, dĩ nhiên là không có khả năng tiếp tục công việc làm giáo viên lúc trước, mà sẽ trở lại trường làm sinh viên rồi.

Bởi vậy, những trường học ở các địa phương, những nơi xa xôi, chất lượng giáo viên cũng giảm bớt không ít. Giáo viên dạy thể dục ở cấp tiểu học đôi khi còn bị điều lên cấp hai dạy môn chính kia mà. Những trường hợp nghe có vẻ khoa trương, vớ vẩn như vậy, nhưng lại tồn tại rất nhiều trong thực tế.

Học kiến thức cấp hai từ một giáo viên thể dục tiểu học, những đứa bé đó sao có thể thành tài, thi đậu để tiếp tục học lên cấp ba chứ?

Dựa theo tình tiết trong nội dung sách gốc, vào khoảng thời gian Lâm Đại Bảo học cấp hai thì hai vợ chồng Lâm Kiến Cường cũng đã bắt đầu nghĩ cách đem ba đứa nhỏ này qua cho Lâm Kiến Quốc quản rồi.

Triệu Mỹ Hoa là hy vọng Lâm Kiến Quốc sẽ giúp đỡ Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo, để hai đứa nó cũng được vào quân đội làm lính, sau đó thăng chức lên được liên trưởng hay chức gì đó đại loại vậy.

Lâm Kiến Cường thì chỉ đơn giản nghĩ rằng, chuyện mà người làm ba là hắn chưa hoàn thành được, dĩ nhiên mấy thằng con phải thay hắn thực hiện rồi. Hơn nữa, hắn thích làm nhất chính là những chuyện sẽ khiến cho Lâm Kiến Quốc khó xử. Hai vợ chồng cũng đã tính toán xong xuôi rồi, gửi một đứa cũng là gửi, gửi hai đứa cũng là gửi, thế thì đương nhiên là phải đem cả ba đứa giao luôn cho Lâm Kiến Quốc chứ sao.

Mẹ chồng không phải vẫn luôn ghét bỏ hai vợ chồng họ không biết dạy con bằng Lâm Kiến Quốc à? Được thôi, chị ta đành chịu đựng cảnh cốt nhục chia cắt, gửi ba đứa nhỏ đến nhà Lâm Kiến Quốc vậy. Chị ta cũng muốn thấy, Lâm Kiến Quốc có thể dạy tốt ba đứa nhỏ nhà mình hay không.

Lâm Kiến Cường cũng cảm thấy thế, hắn không biết dạy con, còn Lâm Kiến Quốc thì biết hả? Được, thế thì cho Lâm Kiến Quốc dạy đi, để hắn xem xem Lâm Kiến Quốc dạy tốt đến đâu nào.

Cho dù cuộc sống hiện tại của Trần Ái Ân đã thoát ly ra khỏi những tình tiết từ sách gốc, nhưng có một vài sự việc, Trần Ái Ân không định thay đổi nó.

Lâm Kiến Cường tính tình trái khoáy, càng nói đạo lý với anh ta thì lại càng không thông, mẹ Lâm và Lâm Tiểu Muội cũng chẳng làm gì được Lâm Kiến Cường. Bởi vậy, hành động của Lâm Kiến Cường khi thì bình thường, lúc lại bất bình thường. Còn Triệu Mỹ Hoa? Vậy thì càng là một người chả có lúc nào bình thường cả, trong đầu tâm tâm niệm niệm hết thảy đều là người nhà họ Triệu – nhà mẹ đẻ của chị ta thôi.

Tốt xấu gì thì cô cũng đã chăm sóc cho ba đứa bé này hơn một năm, nên Trần Ái Ân có tình cảm với ba anh em Lâm Đại Bảo là đương nhiên rồi. Cô không hy vọng ba đứa bé tốt như vậy lại bị hai vợ chồng Lâm Kiến Cường ảnh hưởng xấu đến tương lai sau này.

Ngoài Dương Dương và Tiểu Tiểu, lại nhiều thêm một gánh nặng là ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo. Đây cũng không phải là chuyện giỡn chơi đâu. Lần đầu sinh ra ý niệm này, Trần Ái Ân còn bị bản thân làm cho phát hoảng kia mà. Nhưng sau khi nghĩ lại thì cô rất nhanh tiếp nhận nó, cô nghĩ có lẽ là do đời trước cô sống không chồng không con cho nên đời này, tình thương của mẹ có chút dạt dào như vậy á.

Lâm Đại Bảo ngây dại: “Thím nhó, thím nói giỡn phải không? Nuôi, nuôi ba đứa bọn cháu tốn rất nhiều tiền, đi học cũng phải dùng rất nhiều tiền nữa. Cháu và Nhị Bảo cũng ăn cực kỳ nhiều luôn, ngay cả Tiểu Hoa cũng ăn không ít đâu. Ba đứa bọn cháu mà gộp lại thì mỗi ngày ăn rất nhiều rất nhiều đó thím. Thím còn có Dương Dương và Tiểu Tiểu nữa…”

Mỗi ngày Triệu Mỹ Hoa đều ở bên tai Lâm Đại Bảo nhắc mãi những điều này đó, cho nên thằng bé nhớ rất kỹ, cũng biết rất nhiều.

Ngay cả mẹ còn không muốn nuôi nó mà chỉ hy vọng nó nhanh nhanh lớn lên kiếm tiền hiếu kính cho mình, để mẹ cần số tiền đó về cho nhà bà ngoại. Trong khi nó quen biết thím nhỏ cũng chưa được mấy năm, thím nhỏ là ngỏ ý muốn nuôi nó và Nhị Bảo, Tiểu Hoa…

Lâm Đại Bảo có chút ngây người, vì sao mẹ lại là một người mẹ như vậy, mà thím nhỏ lại là người thế kia?

Lâm Đại Bảo có chút khấp khởi, nhưng nó biết mình không thể: “Thím nhỏ, Tiểu Hoa khóc thì thím cứ kệ nó đi, chút nữa cháu sẽ dỗ dành nó sau, cho nó ăn chút đồ ngon là được. Cháu đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân và cả Nhị Bảo, Tiểu Hoa nữa. Thím không cần lo lắng cho bọn cháu làm gì. Chỗ của thím, bọn cháu không đi đâu.”

“Tiểu Hoa lại đây, không được ôm thím nhỏ khóc hoài thế được, sau này anh lại mua váy hoa đẹp cho em mang nhé?”

Lâm Đại Bảo định ôm Tiểu Hoa về, nhưng con bé cứ bướng bỉnh không cho Lâm Đại Bảo ôm: “Không, em muốn thím nhỏ ôm cơ.”

Đừng thấy Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ mà coi thường, tốt hay xấu con bé vẫn sẽ phân biệt được. Nó thường xuyên ở nhà bà nội chứ không ở cũng nhà với ba mẹ. Mẹ nó gặp nó thì không phải mắng nó là con nhóc thúi thì chính là hỏi nó xem nhà bà nội có bao nhiêu tiền, ăn đồ gì ngon.

Ngày thường đều là mẹ Lâm ngủ cùng Tiểu Hoa, nếu Lâm Tiểu Muội về thì cô sẽ ngủ với nó một, hai buổi tối. Nhưng Tiểu Hoa vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, là lạ.

Cứ thế cho đến Trần Ái Ân mang theo Tiểu Tiểu và Dương Dương trở về. Buổi tối hôm đầu tiên, Trần Ái Ân, Lâm Tiểu Muội, nó và cả Tiểu Tiểu nữa, bốn người cũng ngủ chung một giường. Gặp ác mộng nửa đêm tỉnh lại, được Trần Ái Ân dỗ ngủ, Tiểu Hoa mới phát hiện thì ra điều mà nó luôn tìm kiếm lại có đáp án ở chính trên người Trần Ái Ân – là mùi hương của mẹ.

Bình Luận (0)
Comment