Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 227 - Chương 227.

Chương 227. - Chương 227. -

Trần Ái Ân: “Mẹ, bên cạnh Tiểu Muội còn có mẹ, có anh cả để tâm nữa mà, Lâm gia chúng ta muốn tuyển một anh con rể hoàn hảo không phải là chuyện dễ dàng sao? Anh cả, chuyện của Tiểu Muội sự có thể giao cho anh không ạ? Nếu anh cảm thấy có chút khó khăn, sợ nhìn người không chuẩn thì cũng không sao, em gọi điện bảo Kiến Quốc về một chuyến. Hạnh phúc cả đời của cô em gái duy nhất, người làm anh hai như anh ấy sao có thể thờ ơ được, xin nghỉ phép cũng phải về. Anh ấy tốt xấu gì cũng là lính trinh sát, quan sát một người là tốt hay xấu cũng không khó.”

Giang Mãn Quân: “…” Lúc chị dâu của Tiểu Muội nói những lời này, có thể đừng nhìn anh ta được không, anh ta bị nhìn đến sợ luôn á.

“Khờ quá.” Lâm Tiểu Muội mắng Giang Mãn Quân một tiếng, “Chị dâu tôi tốt như vậy, anh sợ cái gì?”

Trần Ái Ân cười, nếu nghĩ là cô tốt, Giang Mãn Quân quả thật không cần phải sợ cô, vậy thì sao Tiểu Muội lại tới chắn phía trước Giang Mãn Quân thế kia. Cũng bởi vì thế nên cô mới nói, đây đúng là hai đứa ngốc mà.

Lâm Kiến Cường: “Đừng, không cần Lâm Kiến Quốc phải về lo chuyện này đâu. Tôi là anh cả của Tiểu Muội, ba không còn nữa, dĩ nhiên là tôi phải thay ba chăm sóc cho con bé, tìm cho con bé một người trong sạch để gả rồi. Tôi không phải là lính, cũng chưa từng làm lính trinh sát bao giờ, nhưng tôi vẫn còn có mắt nhìn đó thôi. Nhìn vẫn không ra thì đi hỏi thăm là được. Dù con bé đã gả qua rồi, tôi cũng sẽ để ý đến tình hình của nó. Có tôi ở đây, đứa nào dám bắt nạt em gái tôi, tôi lập tức đánh tới cửa nhà!”

Những việc này, núi cao sông dài, Lâm Kiến Quốc có thể làm được hay sao? Còn đòi so với hắn á!

Trần Ái Ân liên tục gật đầu: “Em cũng là thấy vậy, chỉ cần có anh cả ở đây, chuyện Tiểu Muội tìm đối tượng nào có đến lượt Kiến Quốc nhọc lòng chứ, có một mình anh cả là đủ rồi. Chờ anh cả chọn được cho Tiểu Muội một anh con rể tốt, nhớ rõ báo cho bọn em một tiếng. Lúc Tiểu Muội kết hôn làm rượu mừng, em và Kiến Quốc cũng muốn giúp đỡ con bé một phần. Kiến Quốc chỉ có một cô em gái là Tiểu Muội thôi, sao có thể tiếc chút tiền tổ chức tiệc vui cho Tiểu Muội được. Lúc anh cả giúp đỡ lo liệu chuyện này, nhớ chọn cái tốt vào, còn tiền cứ để Kiến Quốc ra. Nói đi nói lại, anh ấy sao có thể khiến cô em gái gọi anh ấy là anh hai hơn hai mươi năm thất vọng được.”

Lâm Kiến Quốc không thiếu tiền, phải đối xử với Tiểu Muội cho tốt, nếu không chính là thật có lỗi với tiếng gọi “anh” kia. Vậy hắn thì sao? Hắn chắc chắn không thể biểu hiện quá thua kém được. Nếu không thì còn thua cả Lâm Kiến Quốc, thật xấu hổ với một tiếng “anh cả” của Tiểu Muội sao?

Lâm Kiến Cường: “Đúng vậy, Tiểu Muội là cô con gái duy nhất của nhà họ Lâm chúng ta. Đã không gả thì thôi, chứ gả thì phải vẻ vang. Chuyện tiền nong, về sau lại bàn đi.”

Cũng đã nói là hắn sẽ thay ba chăm sóc Tiểu Muội rồi, thế thì dĩ nhiên chuyện bày tiệc đám cưới của Tiểu Muội cũng phải tính cả phần hắn nữa chứ.

Mẹ Lâm: “…” Vấn đề bà vẫn lo lắng nhiều năm như vậy, thế mà hôm nay con dâu nhỏ của bà chỉ dỗ dành con trai cả vài câu là đã giải quyết xong xuôi cả rồi á?

Không phải là Kiến Cường vì không muốn lo chuyện của Kiến Quốc và Tiểu Muội, không muốn tốn khoản tiền cưới gả này nên mới có chuyện kết hôn xong không được mấy ngày đã làm ầm ĩ lên, đòi ra ở riêng à. Đó đến giờ cũng chưa được mấy năm, Đại Bảo cũng còn chưa lớn mà Kiến Cường lại thay đổi quyết định nhanh vậy sao?

Trần Ái Ân: “Mẹ, có anh cả ở đây rồi, hết thảy mẹ cứ yên tâm đi. Gần đây người đi xe cũng không nhiều lắm, ngày mai con đi mua phiếu xe cũng được.”

“À, ừ.” Vẫn còn có chút mù mờ, mẹ Lâm lên tiếng, nhưng lúc này bà quả nhiên là đã có thể yên tâm để cô về nhà mẹ đẻ rồi. Chỉ cần có người giúp bà đưa ra quyết định thì mẹ Lâm sẽ không hoảng nữa.

-----

Trần Ái Ân dẫn Dương Dương và Tiểu Tiểu rời đi, ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo là những người không vui nhất. Lâm Tiểu Hoa ôm chặt Tiểu Tiểu kêu trời khóc đất: “Thím nhỏ, thím đừng đi mà, đừng mang em trai em gái của cháu đi. Hay là, thím cũng mang cháu theo với.”

Lâm Đại Bảo nghiêm mặt, không nói chuyện, Lâm Nhị Bảo rất muốn khóc cùng Lâm Tiểu Hoa luôn, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Đại Bảo cũng không khóc, cu cậu đành phải nén nhịn.

Trần Ái Ân ôm Tiểu Hoa dỗ dành: “Ngoan nào, đừng khóc. Nếu Tiểu Hoa nhớ thím nhỏ, chờ cháu lớn thêm chút nữa thì đến gặp thím nhỏ được không?”

Lâm Đại Bảo: “Gạt người, dù có đi tìm thím thì chẳng được mấy ngày cũng phải tách ra thôi. Đến lúc đó, Tiểu Hoa lại khóc, lại phải để cháu dỗ dành. Cháu không làm!” Người lớn đều thích lừa trẻ con như vậy hết, thím nhỏ cũng không phải là ngoại lệ.

“Đại Bảo, bây giờ cháu đang học lớp mấy?”

“Lớp 3, sáu tháng cuối năm này cháu sẽ đọc lớp 4. Thím nhỏ, không phải là ngay cả cái này thím cũng quên mất chứ?”

Trần Ái Ân nhéo nhéo mặt Lâm Đại Bảo: “Chuyện của Đại Bảo, sao thím nhỏ quên được, không quên đâu. Còn hai năm nữa là Đại Bảo nhà ta sẽ lên cấp hai nhỉ. Chờ cháu học xong lớp 5, cháu dẫn theo em trai em gái tới tìm thím nhỏ được không? Đến lúc đó, thím nhỏ tìm một trường thật tốt cho ba đứa đi học nhé.”

Những trường học gần đây, Trần Ái Ân đều đã đi hỏi thăm qua hết rồi. Trường cấp hai gần đây nhất thì Đại Bảo cũng phải đi ba tiếng đồng hồ mới đến được. Nếu học trường đó thì mỗi ngày mất đến cả 6 tiếng đồng hồ trên đường đi rồi.

Bình Luận (0)
Comment