“Chị dâu, em đã nói dựa theo lời chị dạy rồi.”
Trần Ái Ân ra hiệu cho Lâm Tiểu Muội ngồi cạnh mình: “Đừng buồn, chị thấy trong chuyện này em nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.” Vứt bỏ được gã đàn ông cặn bã kia mới có cơ hội gặp được người đàn ông tốt hơn chứ.
Lâm Tiểu Muội nhụt chí: “Cũng không phải là buồn gì đâu, chỉ cảm thấy không vui thôi. Em chọn chọn nhặt nhặt, kéo dài lâu như vậy, cuối cùng lại gặp phải một người như Giang Binh. Những người được giới thiệu trước khi, giờ nhìn lại thì ai cũng đều tốt hơn Giang Binh cả.”
Chọn nửa ngày, cô lại chọn một người kém cỏi nhất, nói cho cùng ánh mắt của cô kém đến độ nào chứ?
“Ai không có lúc mù dở chứ, tắm rửa một cái, ăn một bữa no, ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy, lại là một ngày tốt đẹp.”
Lâm Tiểu Muội nhìn Trần Ái Ân: “Chị dâu, chị cũng từng mù dở sao? Trừ bỏ anh trai em, chị từng thích người khác rồi à?”
Trần Ái Ân đỏ mặt: “Làm gì có cái cơ hội đó, lúc chị còn chưa để ý anh hai em, anh ấy đã nhắm chị rồi. Anh hai em độc đoán như vậy, anh ấy xác định muốn cưới chị là đem hết tất cả cơ hội của chị cắt đứt hết. Cho nên so ra em còn có nhiều cơ hội hơn cả chị đấy. Chị bị anh hai em canh gắt thế cơ mà.”
Lâm Tiểu Muội vừa tức vừa buồn cười: “Anh trai em thực sự độc đoán vậy luôn á?”
“Anh ấy là anh trai em, em còn hỏi chị?”
Lâm Tiểu Muội ngẫm lại cũng cảm thấy đung đúng, chuyện này quả thật là chuyện anh cô có thể làm được: “Chị dâu, vận khí của em tốt hơn chị là ý này à?”
“Vỏ ngoài sần sùi nhưng cùi ngô rất ngọt. Những chuyện như thế này sao có thể nói rõ được, nhưng chúng ta nên thản nhiên đối mặt em ạ. Hiện tại em cũng không hẳn là chọn sai người, đi nhầm đường đâu. Tiểu Muội, emm thật sự không tò mò xem rốt cuộc người giúp nhà ta làm ruộng ai là ư?”
Rốt cuộc là ai đến làm việc giúp Lâm gia, chờ đến sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Kiến Cường đã cho Lâm Tiểu Muội biết đáp án của câu hỏi này: “Đêm qua, chính là tên này ở trong đất nhà ta làm việc.”
Lúc Lâm Kiến Cường nhắc đến đối phương, thái độ cũng không phải quá tệ.
Lâm Kiến Cường có tay nghề làm nông rất tốt, vậy nên đối với những người cũng giỏi giang như hắn thì rất khó có ấn tượng xấu được. Cái tâm lý này của Lâm Kiến Cường cũng chỉ loại trừ mỗi Lâm Kiến Quốc ra thôi.
“Giang Mãn Quân?” Lâm Tiểu Muội cực kỳ ngạc nhiên, “Sao lại là anh, hơn nửa đêm, anh không ngủ mà vào ruộng nhà tôi làm gì?”
Khuôn mặt đen xì của Giang Mãn Quân hơi chút bối rối: “Nhà em không phải muốn cuốc đất chuẩn bị trồng bông gì đó à, anh, anh chỉ tiện thể đến xem thôi.”
“Đến xem? Anh xem một cái, non nửa mảnh đất nhà tôi đã được làm xong rồi? Không thì thế này đi, về sau ruộng nhà tôi cứ nhờ anh qua xem vài lần là được nhỉ?” Lâm Kiến Cường cười muốn ná thở, đâu ra cậu chàng ăn nói vụng về thế này, cũng đã bị hắn bắt tại trận rồi mà còn nói ra được câu này cơ đấy. Đến con nít ba tuổi còn chẳng thèm tin ấy chứ.
Lâm Tiểu Muội mặt đỏ hồng lên: “Tôi hỏi anh, vì sao anh lại giúp Giang Binh tới nhà tôi làm việc, lại còn lén lén lút lút thế này nữa?”
Điều Lâm Tiểu Muội càng muốn nói hơn chính là, anh bị ngốc à, việc là anh làm, tiếng tốt lại cho Giang Binh hưởng hết. Cho tới nay, cô thật sự vẫn cho rằng tất cả mọi việc trong ruộng nhà cô đều là do Giang Binh làm cả.
Cứ nghĩ đến cảnh Giang Binh ban ngày bận rộn việc bên nhà họ Giang, buổi tối còn rút thời gian xuống ruộng nhà cô làm việc, Lâm Tiểu Muội lại cảnh thấy cực kỳ đau lòng cho Giang Binh. Cho dù ngay từ đầu cô chỉ miễn cưỡng tiếp nhận Giang Binh, nhưng dần dần, Lâm Tiểu Muội không thể không vì thế mà mềm lòng với anh ta.
Ai ngờ rằng…
Lý do mà cô mềm lòng với Giang Binh, tất cả đều do đối tượng trước kia của cô làm.
Giang Mãn Quân cười khổ: “Em vui là được rồi, anh chỉ muốn giúp em nhẹ nhàng hơn một chút. Em là công nhân nhà máy, lại là con gái, không làm được công việc đồng áng cũng là chuyện rất bình thường. Tiểu Muội, anh không có ý gì khác, em đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Tiểu Muội: “… Đồ ngốc, anh cứ thế này, tôi có thể không nghĩ nhiều sao?”
Trần Ái Ân: Đồ ngốc? Trong mắt cô thì đố ngốc hình như không phải chỉ là một người đâu, mà có hẳn hai người kìa. Rốt cuộc là nửa năm trước, vì sao Tiểu Muội lại chi tay với Giang Mãn Quân.
Nhìn thái độ của Giang Mãn Quân thì rõ ràng cậu ta vẫn còn quan tâm Tiểu Muội lắm, nếu không sao có thể giúp cô ấy như vậy. Tiểu Muội cũng có hảo cảm với Giang Mãn Quân, điều này Trần Ái Ân đã cảm nhận được từ sớm rồi. Nhắc tới Giang Mãn Quân, một cô gái hào sảng như Tiểu Muội lại cũng có lúc ngượng ngùng xoắn xít, ngơ ngơ ngác ngác.
Những cảnh vợ chồng son cãi lộn rồi đòi chia tay thì cô cũng đã gặp rất nhiều rồi. Nhưng ở trường hợp của hai người này thì có chút hơi quá.
“Mẹ, cháu trai con cũng sắp đầy tháng rồi, con định mang Tiểu Tiểu về nhà mẹ đẻ con một chuyến.”
Mẹ Lâm: “Phải đi rồi hả con? Nhưng chuyện của Tiểu Muội vẫn còn chưa xong xuôi mà?”
Qua chuyện Giang Binh lần này, mẹ Lâm có chút chột dạ. Tuy rằng bà cũng đã lường trước đến việc mắt nhìn người của mình có thể không tốt, nhưng bà ngàn vạn lần không ngờ được nó lại kém đến như vậy.
Bà thấy Giang Binh chỗ nào cũng tốt, nhưng thực tế thì Giang Binh ngoại trừ cái miệng biết nói ngọt ra thì chả có ưu điểm gì cả.
Rồi còn cả Giang Mãn Quân nữa chứ, miệng ngậm chặt như hến, lớn lên vừa cao lớn, to con, lại còn đen ơi là đen, trông đáng sợ như thế mà cuối cùng lại là một đứa thật tâm.
Nhưng đã trải qua một bài học mang tên Giang Binh rồi, bây giờ mẹ Lâm đã còn không dám tùy tiện nhận định về Giang Mãn Quân hay là cho Lâm Tiểu Muội lời khuyên nữa rồi.