Lão Đàm còn chưa từng gặp Trần Ái Ân đâu, thế mà bởi vì mấy câu nói, liền dám chạy tới tìm anh đòi mai mối. Vậy những nam đồng chí hay nam thanh niên tri thức ở đội sản xuất Hồng Kỳ thì sao, họ cũng không tiếp xúc với cô, không biết cái tốt của Trần Ái Ân sao? Không, những người đó chắc chắn còn biết rõ về cô hơn lão Đàm nhiều.
Người Trần gia có vẻ rất vui khi có con rể là quân nhân, nhưng thái độ của Trần Ái Ân đối với anh rất không ra làm sao cả, càng nghĩ Lâm Kiến Quốc càng khẩn trương. Đừng bảo trong khoảng thời gian anh ở bộ đội này, Trần Ái Ân lại coi trọng một nam đồng chí khác rồi cùng người đó thành lập tình cảm chiến hữu cách mạng đấy.
Lại nhớ quân lệnh trạng mình đã lập ở trước mặt Hách chính ủy, trong một năm phải giải quyết xong vấn đề cá nhân, Lâm Kiến Quốc tức khắc có cảm giác khốn đốn, chẳng biết nên làm thế nào. Nôn nóng như lửa sém lông mày, phong thư này bởi Lâm Kiến Quốc cảm xúc dâng trào mà viết vèo vèo, ngòi bút sinh phong. Sau khi viết xong, Lâm Kiến Quốc lại nhận được một bao lớn do mẹ Trần gửi đến, vừa hay nhờ luôn người ta mang cái bọc nhỏ giao hộ cho Trần gia rồi.
Vào thời buổi này, tốc độ gửi đồ thật sự là không nhanh chút nào.
Chờ đến lúc Trần gia nhận được bao đồ này, sữa mạch nha của Dương Dương đã uống hết rồi từ sớm. Vừa thấy trong những đồ do Lâm Kiến Quốc gửi tới có phiếu sữa mạch nha, Trần Ái Ân không chút lăn tăn mà nghĩ, Lâm Kiến Quốc gửi bao đồ này tới là vì đứa nhỏ Dương Dương đây mà.
Mặc dù đã biết cha ruột của Dương Dương là anh em tốt của Lâm Kiến Quốc, nhưng nhìn thấy Lâm Kiến Quốc tốt với Dương Dương như vậy, Trần Ái Ân vẫn rất bội phục anh. Xem ra, lúc trước Lâm Kiến Quốc tới Trần gia tìm Trần Ái Trạch thuần túy là vì nhận thân, thật sự xem Trần Ái Trạch như em ruột mà đối đãi. Chứ nếu Lâm Kiến Quốc có ý tứ với Trần Ái Trạch thì sao đối với Dương Dương – đứa con do Trần Ái Trạch sinh cho người khác – tốt như vậy được?
Trần Ái Ân vỗ vỗ mông nhỏ của Dương Dương: “Có một người ba nuôi như vậy, nhóc con, số con cũng thật đỏ.”
Dương Dương chòi chòi cẳng chân lấy đà ôm lấy cổ Trần Ái Ân, cái miệng nhỏ há lớn gặm người.
Cũng may Trần Ái Ân đã có chuẩn bị, đem cái gậy mài răng nhét vào trong miệng cu cậu. Trong miệng có thứ để gặm cho đỡ ngứa răng, Dương Dương cũng không chê, từ từ nằm ngoan trong ngực Trần Ái Ân.
Sau khi mẹ Trần lột hết mấy lớp đóng gói trong bọc đồ Lâm Kiến Quốc gửi tới, trên mặt chứa đầy hồ nghi: “Lâm Kiến Quốc là gửi hết gia tài của nó tới đây luôn hả?” Chẳng những có phiếu sữa mạch nha, còn có phiếu vải, phiếu gạo và cả phiếu thịt nữa!
Ở nông thôn chẳng mấy khi được thấy nhiều phiếu như vậy, đó đều là vật mà công nhân trong thành phố mới có.
Khiến Mẹ Trần để ý chính là cái váy đầm mà bà đang cầm trong tay. Món đồ hiếm có này mẹ Trần chỉ mới nghe qua đám thanh niên trí thức nhắc tới thôi, đây là lần đầu bà được nhìn tận mắt, sờ tận tay đó.
Bởi vì lao động vất vả nên người mẹ Trần kỳ thật không mập, nhưng nhìn màu sắc tươi sáng của chiếc đầm này, không cần so lớn nhỏ, nẹ Trần cũng biết chiếc đầm này chắc chắn không phải đưa cho bà rồi. Cho nên là…
Mẹ Trần đem ánh mắt nhìn về phía Trần Ái Ân: “Con à, Kiến Quốc mua cho con một cái váy đầm này, con muốn mặc thử không. Nghe nói cái đầm thế này quý lắm đấy, còn không dễ mua đâu. Nữ thanh niên trí thức chỗ chúng ta đều không có, đây chính là một cái độc nhất đó.”
“Váy đầm?” Trần Ái Ân không đi qua mà chỉ quay đầu nhìn “Lâm Kiến Quốc mua váy đầm cho con? Không thể nào đâu, mẹ, hẳn là mua cho mẹ đó.”
Nếu Trần Ái Trạch còn sống mà nói, cô còn có thể tin tưởng cái đầm này là mua cho cô đấy. Nhưng nếu người gửi chỉ có Lâm Kiến Quốc, cái đầm này nên là Lâm Kiến Quốc hiếu thuận cho mẹ cô mới đúng chứ.
“Đừng nói nhảm, mẹ con đã bao nhiêu tuổi rồi, còn mặc cái váy đầm hiếm lạ như vậy? Con lại đây mà nhìn cái đầm này lớn nhỏ thế nào đi, con nghĩ mẹ chui vào được hả? Nhất định là cho con rồi, đưa Dương Dương cho mẹ, con mặc thử đi, xem có vừa không?” Mẹ Trần bế lấy Dương Dương, thúc giục Trần Ái Ân thay quần áo.