Trần Ái Ân xuyên qua thành cô gái nhỏ, phàm là con gái ai chả thích có quần áo mới. Mặc nhiều quần dài, chợt nhìn thấy váy đầm, cho dù kiểu dáng của nó không thể so với những chiếc váy của thời hiện đại sau này, Trần Ái Ân cũng vẫn thích.
Lúc Trần Ái Ân mặc váy đầm đi ra, vậy mà đẹp đến nổi mẹ Trần khen không dứt miệng: “Đẹp, thật sự rất đẹp. Mẹ có nghe các thanh niên trí thức nhắc qua, váy đầm là hàng hóa rất khó mua. Bọn họ có tiền, lại mua không được. Mỗi lần thành phố có váy đầm, trong tay có tiền còn phải dựa vào dành giật mới mua được đó. Đẹp thật đấy, con gái mẹ ăn mặc phong cách tây, trông chẳng khác gì các cô gái thành phố cả.”
Trần Bảo Quốc trông mà phát ngốc: “Em gì ơi, em có phải em gái anh đây không vậy? Sao cảm giác như mày thay đổi thành người khác ấy.” Em gái hắn mặc cái váy đầm này, so với mấy nữ thanh niên tri thức trong đội sản xuất của bọn họ đều đẹp hơn nhiều.
Trần Bảo Quốc nhịn không được mà đem các nữ thanh niên tri thức trong đội và Trần Ái Ân để cùng một chỗ so qua, sau đó kinh ngạc phát hiện, em gái nhà mình thật sự không giống người nhà quê, so với người thành phố còn giống người thành phố hơn.
Được người nhà khen, Trần Ái Ân cười đến hớn hở: “Tàm tạm thôi.”
“A a.” Nhìn thấy Trần Ái Ân vừa trở nên xinh đẹp hơn, Dương Dương ở ngực mẹ Trần làm loạn ầm ĩ, giương tay nhỏ một hai muốn Trần Ái Ân ôm mới chịu. Mắt thấy mẹ Trần bị Dương Dương làm ầm ĩ đến ôm không vững, Trần Ái Ân vội vàng đem thằng bé ôm lấy: “Cái thằng nhóc nghịch ngợm nhà con.”
Dương Dương ôm lấy cổ Trần Ái Ân rồi ở trên mặt cô hôn một cái, sau khi hôn xong, vẻ mặt cu cậu ra chiều đắc ý lắm.
Mẹ Trần lại lấy phiếu vải đem ra: “Ngoài váy đầm ra, Lâm Kiến Quốc còn gửi thêm không ít phiếu vải nữa. Dương Dương còn nhỏ, số phiếu vải này đều đủ cho nó dùng đến ba năm đó.”
“Ba năm?” Trần Ái Ân dậm chân, “Nhiều như vậy?”
Không được rồi, làm sao mà dùng được ba năm chứ. Một, hai năm sau mấy phiếu vải, phiếu gạo này sẽ bị hủy bỏ hết. Ba năm? Lúc ấy thì mấy cái phiếu này đều chả khác gì giấy lộn. “Mẹ, con thấy, hay là mẹ dứt khoát đem mấy phiếu này đổi thành vải hết. Dương Dương lớn nhanh lắm, mẹ làm luôn quần áo từ một tuổi đến ba tuổi cho nó đi.”
Mẹ Trần không đồng ý: “Làm gì mà gấp như vậy, hơn nữa, muốn đổi hết thành vải cũng cần tiền đó.” Còn không bằng xem xem quần áo của Dương Dương cần bao nhiêu vải thì đi đổi bấy nhiêu về dùng.
“Mẹ, mẹ nghe em con, đi đổi hết vải về đi. Tiền đổi vải này, Lâm Kiến Quốc cho. Lâm Kiến Quốc có nói trong thư, nhà ta chăm sóc Dương Dương vất vả, số vải này là anh ta hiếu thuận với… Hiếu thuận mẹ với ba. Lâm Kiến Quốc bảo, nhất định mẹ phải làm cho mình, cho ba, cho em gái con… Từ từ, sao lại không có con vậy?”
Trần Bảo Quốc nhìn lại thư Lâm Kiến Quốc gửi, sốt ruột: “Như thế nào lại không có con được, hẳn là viết sót con rồi?”
“Thật, thật không?” Mẹ Trần tức khắc mặt mày hớn hở, bà vẫn biết tham gia quân ngũ phúc lợi tốt mà. Sau khi Trần Ái Trạch qua đó chăm sóc Lâm Kiến Quốc, Trần gia cũng chẳng thấy có đứa con rể là quân nhân thì có chỗ tốt nào. Nhưng hôm nay, mẹ Trần đã cảm nhận được sự bất đồng khi trong nhà mình có con rể đang tham gia quân ngũ rồi. Không phải sao, nhà bà đều có thể mặc quần áo mới đó!
Đây là xem như con rể hiếu thuận bà hả?
Mẹ Trần do dự mà liếc mắt nhìn Trần Ái Ân một cái, lại dùng khuỷu tay chọc chọc ba Trần, Lâm Kiến Quốc đây là có ý gì? Lần trước bà đã kêu Bảo Quốc viết rõ ràng trong thư rồi mà. Bộ đội mà có thanh niên nào tốt thì nhờ Lâm Kiến Quốc giới thiệu giúp cho con gái bà một người. Dù sao chỉ cần đối phương là quân nhân, về phương diện nhân phẩm, Lâm Kiến Quốc để tâm quan sát một chút thì hẳn là không vấn đề gì.
Hiện tại, bà thật sự không dám kêu Lâm Kiến Quốc một tiếng “con rể” này. Với cả, con rể này rốt cuộc là lớn hay nhỏ, Lâm Kiến Quốc cũng chưa nói rõ ràng đâu.
Con gái không thích, ông nhà cùng con trai lại phản đối, sau hai tháng vừa qua, mẹ Trần đã hạ thấp tiêu chuẩn của mình.
Lâm Kiến Quốc thăng lên liên trưởng rồi, không thể hy vọng xa vời tìm được một người có tiền đồ như anh cũng không sao, lại nhờ giới thiệu người khác thôi. Chỉ cần đối phương nhân phẩm không xấu, lại là quân nhân, thì cửa kết thân này có thể định rồi.
Ba Trần ý bảo mẹ Trần đợi một chút, đừng sốt ruột, chuyện này không thích hợp làm trò thảo luận trước mặt con cái. Chờ không ai, hai vợ chồng già bọn họ lại thương thương lượng lượng sau.
Nói thật, dù chính ông cũng là đàn ông, nhưng ba Trần vẫn có chút nghĩ không ra. Trước kia khi Trần Ái Trạch còn sống, cũng thấy Lâm Kiến Quốc cho nhà bọn họ nhiều thứ tốt như vậy. Lúc này, Trần Ái Trạch người đã không còn, Lâm Kiến Quốc chắc sẽ không phải vì Dương Dương mới cho mấy thứ này đi?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Kiến Quốc đột nhiên nhiệt tình, khả năng cao là có liên quan đến con gái nhỏ nhà mình rồi.