Hơn nữa, nhìn cái đầm trên người con gái, ba Trần cũng cảm thấy đây hẳn là Lâm Kiến Quốc mua cho Trần Ái Ân. Nếu Lâm Kiến Quốc không có ý với con gái ông, chỉ xem nó như em gái, thì sao trước khi không mua, gần đây lại mua. Điều này chứng tỏ, gần đây Lâm Kiến Quốc mới động tâm tư với con gái ông.
Điểm này, hẳn là không sai được.
Lúc sau, ba Trần đem suy đoán của mình nói cho mẹ Trần. Mẹ Trần ngẫm nghĩ, ngày hôm sau bà lên xã từ sớm, chẳng những thật sự đem tất cả phiếu vải Lâm Kiến Quốc cho đổi hết thành vải, còn đổi thêm một phần đồ giao cho Trần Ái Ân: “Đây là sữa mạch nha cho Dương Dương.” Lâm Kiến Quốc gửi nhiều đồ như vậy, dĩ nhiên là không thể bạc đãi đứa nhỏ Dương Dương rồi.
Đi mua sắm một chuyến này, mẹ Trần chẳng những mua về sữa mạch nha, còn mua cả đường nữa, bà nghĩ cũng không bao lâu nữa, Dương Dương có thể ăn được rồi.
Trần Ái Ân giơ miếng vải trên tay lên: “Này thì sao? Mẹ, mẹ là chuẩn bị để con làm quần áo cho Dương Dương ạ? Làm cũng được, nhưng miếng vải này có phải hơn lớn quá không, đây là mẹ muốn con làm cho Dương Dương mấy bộ vậy?
“Không, Dương Dương mẹ tự làm, miếng vải này là chuẩn bị cho Lâm Kiến Quốc. Lúc con trông Dương Dương thì tiện thể làm luôn bộ quần áo này đi. Làm nhanh một chút đấy.” Sau khi làm xong, vừa vặn kịp lúc gửi qua trước trung thu cho Lâm Kiến Quốc, rất có ý nghĩa.
Trần mẹ nghĩ kỹ rồi, lần này lúc gửi quần áo cho Lâm Kiến Quốc, bà phải hỏi rõ rang mới được. Lâm Kiến Quốc rốt cuộc có định làm mai cho con gái bà không. Nếu Lâm Kiến Quốc đồng ý thì về sau nếu anh lại gửi cho họ nhiều đồ như vậy nữa, nhà họ cũng không dám nhận. Dương Dương là con trai Ái Trạch, nhà họ chăm nom nó cũng là chuyện phải phải làm, lấy nhiều đồ của Lâm Kiến Quốc như vậy, bà đuối lý.
Ngược lại, nếu Lâm Kiến Quốc thật sự coi trọng con gái nhà họ, vậy thì hôn sự của hai người cũng nên thương lượng một chút, tìm ngày đẹp tổ chức tiệc mừng.
Loại chuyện này tuyệt đối không thể hồ đồ, không minh bạch, phải làm cho rành mạch mới được.
“Không làm.” Trần Ái Ân không chút nghĩ ngợi mà đem vải ném qua một bên, vừa vặn Dương Dương nhặt được, kéo qua lộn lại xem như món đồ chơi mà nghịch.
Trần mẹ vội vàng đoạt lại: “Được, vậy thì con làm cho anh con, mẹ làm cho Lâm Kiến Quốc là được chứ gì? Chút nữa mẹ lại đem vải đưa con.”
Nhéo hai cằm của Dương Dương, Trần Ái Ân sâu kín mà nói một câu: “Mẹ, anh con đã không cao lên được nữa rồi. Đừng lại như lần trước, để con làm giày cho ba, rồi giày lại chạy đến trên chân Lâm Kiến Quốc.” Đã lựa cô một lần rồi, giờ còn muốn lừa cô thêm lẫn nữa?
“…” Con gái lớn rồi, vừa không dễ lừa lại không nghe lời. Lần trước là phải tranh thủ lúc con bé mệt rã mới thành công đó chứ. “Được rồi, con làm cho anh con, mẹ làm cho Lâm Kiến Quốc, lớn nhỏ thế nào để con tự cắt, được chưa?
“Có thể.” Anh cô so với Lâm Kiến Quốc thì lùn hơn nửa cái đầu, lại thiếu cả một thân cơ bắp kia, quần áo anh cô mặc vừa vặn, qua đến người Lâm Kiến Quốc, kiểu gì cũng bị banh hỏng luôn. Xác định lúc này mẹ cô sẽ không gian lận nữa, Trần Ái Ân rất hắng say mà làm quần áo cho Trần Bảo Quốc.
Trần Ái Ân mới đáp ứng làm, liền cực kỳ năng suất mà khiến cho hôm sau Trần Bảo Quốc đã được thử áo mới, khiến hắn vui không chịu được: “Em à, mày không làm giúp Lâm Kiến Quốc thật à?”
“Không làm.”
Trần Bảo Quốc sờ sờ quần áo mới trên người: “Lâm Kiến Quốc tặng mày cả một cái váy đầm đấy, đến thanh niên tri thức Từ cũng không có đâu. Anh ta đưa mày cái váy, mày không đưa lại gì cả, không sợ thiếu nợ nhân tình sao?”
Ây da, nếu không phải mẹ bắt hắn phải nói tốt cho Lâm Kiến Quốc nhiều vào, không thì sẽ không cho hắn mặc bộ đồ mới này nữa, chứ còn lâu mới muốn nói giúp cho anh ta.
“Nào, đừng có nghĩ một đằng nói một nẻo, không nói được lời nào hay thì anh đừng nói luôn đi.” Làm anh em song sinh, sao Trần Ái Ân có thể nhìn không thấu Trần Bảo Quốc? “Nói đi, mẹ uy hiếp anh thế nào để anh phải thỏa hiệp mà bán luôn em gái?”
“Không bán em gái!” Trần Bảo Quốc không thừa nhận, “Mẹ nói, phiếu vải đổi quần áo và tiền đều là Lâm Kiến Quốc cho, anh mày nếu không giúp được chuyện nhỏ này, có bản lĩnh thì đừng mặc quần áo mới.”
“Không mặc thì không mặc, anh có cốt khí chút được không?” Trần Ái Ân hận sắt không thành thép, “Anh chỉ vì một bộ quần áo mới như vậy mà thỏa hiệp?”
Trần Bảo Quốc lấy lòng: “Anh sở dĩ thỏa hiệp là bởi vì anh biết mày sẽ không đồng ý đó chứ. Lời của anh đối với mày ấy, nói cùng chưa nói khác gì nhau đâu, mày có thể nghe lời anh sao?
“Ừ, coi như là còn tự mình hiểu lấy.”
Trần Bảo Quốc che tim: “Anh tổn thương đó.” Cho dù là lời nói thật, cũng đừng nên nói trắng ra như vậy chứ.
“Có quần áo mới là có thể lành thương chứ gì.”