Trần Bảo Quốc lập tức ngồi thẳng: “Nói đi cũng nói lại, em à, quần áo của Lâm Kiến Quốc, mày thật sự không làm hả? Với tính tình của mày, lấy không của người ta một cái váy đầm ư, không thể nào!?” Sở dĩ hắn khuyên nhủ, cũng là không hy vọng muội muội trong lòng khó chịu lại khó xử đó chứ.
Trần Ái Ân đắc ý không thôi mà cầm cánh tay Dương Dương, đỡ Dương Dương đứng lên: “Em nhận của anh ta một cái váy đầm, hồi báo chính là hết mình chăm sóc dưỡng Dương Dương đấy chứ. Nói không chừng, mọi người đều hiểu lầm ý tứ của anh ta rồi. Lâm Kiến Quốc đưa em váy đầm, thật ra chỉ là vì Dương Dương thôi, không phức tạp như vậy đâu.”
Sự coi trọng của Lâm Kiến Quốc đối với Dương Dương, người Trần gia không biết, nhưng cô đã xem qua tiểu thuyết thì lại biết. Nếu cô cảm thấy thiếu nợ Lâm Kiến Quốc, vậy cái gì cũng đều không cần làm, chăm tốt Dương Dương là đủ rồi.
“Con gái, Bảo Quốc, đứa đứa nhanh ra đây, đỡ mẹ mấy đứa.”
Lúc này, tiếng ba Trần lúc cao lúc thấp truyền tới.
Trần Ái Ân và Trần Bảo Quốc nhìn nhau liếc mắt một cái, vội vàng đi ra ngoài: “Ba, mẹ làm sao vậy?”
“Trật lưng.” Ba Trần đỡ mẹ Trần ngồi xuống, phỏng chừng cũng ngồi không nổi, mẹ Trần đau đến mặt đều vặn vẹo, “Bà ngồi nghỉ ngơi, tôi đi viện vệ sinh tìm bác sĩ Lý lấy chút rượu thuốc, lát về tôi bóp cho bà một chút.”
“Được.” Rượu thuốc trong nhà đã dùng hết rồi, “Nhớ đem tiền theo đấy.”
“Biết rồi.”
“Mẹ, con vắt cho mẹ một cái khăn lông nóng, trước tiên đắp tạm trên eo lưng đã.” Thấy mẹ Trần thực sự là đau đến rịn mồ hôi, Trần Ái Ân giao Dương Dương cho Trần Bảo Quốc, còn mình thì đi chuẩn bị dấp khăn nóng đưa cho bà.
Quả nhiên, đắp khăn nóng lên chỗ bị thương được một lúc, sắc mặt mẹ Trần mới hơi hơi khá hơn: “Được rồi, để mẹ tự cầm, cầm nữa thì tay con bỏng mất.”
“Không sao.”
Trần Bảo Quốc là con trai, lúc này giúp không được gì, chỉ có thể ôm Dương Dương giương mắt nhìn: “Mẹ, con thấy, mẹ khó chịu như vây, không thì chúng ta lên bệnh viện kiểm tra chút đi?” Mẹ cũng không phải lần đầu tiên bị trật lưng, nhưng lần này hình như nghiêm trọng hơn…
“Đúng đó!” Trần Ái Ân liên tục gật đầu, “Anh, mẹ giờ như vậy khẳng định không thể dự mình đi rồi, anh đi mượn cái xe đẩy tay về đi.”
“Kiểm tra cái gì chứ.” Trần mẹ gọi lại Trần Bảo Quốc, “Hai đứa các con đừng để mẹ phải mệt lòng, nghe lời một chút đã là hiếu thuận với mẹ rồi. Trật một chút thôi, làm gì nghiêm trọng như vậy, cùng lắm thì ngày mai mẹ không đi kiếm công điểm, nghỉ ngơi một ngày là được rồi.”
Mẹ Trần càng nói như vậy, Trần Bảo Quốc và Trần Ái Ân càng không yên tâm. Trước kia mẹ Trần bị thương, dù đau cũng đều không muốn xin nghỉ, sợ bị trừ công điểm. Đau đến trắng cả mặt còn cắn răng nhịn đau mà làm đó. Lần này thế mà lại nói ngày mai nghỉ ngơi, không cần công điểm, vậy là đủ chứng minh lần này bị rất nặng, là thật sự đau, đau đến mẹ Trần cũng nhịn không được nữa.
“Ái Ân, mày ở nhà chăm sóc mẹ, anh đi mượn xe đẩy tay.” Nghe ba nói, thời điểm mẹ sinh bọn họ thì cơ thể bị tổn thương, ngày thường bệnh vặt đã không ngừng, vào lúc chuyển mùa thời tiết thay đổi, cả người mẹ đều ê ẩm. Lần này bị trật lưng, nên đến bệnh viện một chuyến kiểm tra xem sao.
“Mẹ nói không đi là không đi!” Mẹ Trần muốn giữ Trần Bảo Quốc lại, nhưng vừa cử động thân thể, đã đau đến chảy nước mắt, “Mẹ bảo rồi, mẹ ở nhà nghỉ ngơi. Các con nếu còn không yên tâm, mẹ, mẹ lại nghỉ nhiều một ngày. Cũng không phải lần đầu tiên, phỏng chừng ngày mai là tốt lên thôi.”
Tốt cái gì mà tốt, nói đến nói đi, mẹ Trần là tiếc tiền đi bệnh viện thôi.
Trần Ái Ân rồi cũng đã tới tuổi gả chồng, tương đồng, Trần Bảo Quốc cũng tới tuổi kết hôn cưới vợ rồi.
Trước kia Trần gia nuôi ba đứa trẻ, không đói chết người, nhưng cũng không giàu có gì. Gả con gái cần của hồi môn, cưới vợ vào cửa cũng cần sính lễ. Một bút một bút đều là tiền cả.
Có hai đứa con, ba Trần mẹ Trần cũng còn chưa tích cóp đủ tiền, sao có thể đi bệnh viện tiền tiêu uổng phí được, mẹ Trần không nỡ. Số tiền đó đều là tiền để bà cưới con dâu, gả con gái hết đó!
Tâm tư mẹ Trần, Trần Bảo Quốc và Trần Ái Ân đều hiểu. Trần Bảo Quốc gấp đến độ mồ hôi đầm đìa, Trần Ái Ân cũng có chút khó chịu. Lúc này lại không cho phép làm buôn bán, nếu cô muốn bán, phải đi chợ đen. Trần Ái Ân dám làm, nhưng cô cũng biết người nhà sẽ không đồng ý.
“Sớm biết vậy, tiền và phiếu vải lúc trước Lâm Kiến Quốc gửi tới trước hết cứ để...” Nếu bây giờ có những cái đó, đưa mẹ đi bệnh viện xem bệnh hoàn toàn không thành vấn đề. Dù thế nào thì mẹ anh cũng sẽ không tiếc tiền giống như bây giờ.
Trần mẹ liếc mắt trừng Trần Bảo Quốc một cái: “Không được, chuyện này sao mẹ không thể làm. Lâm Kiến Quốc gửi đồ đến, con tưởng đó là đồ của mình sao? Huống chi, dùng cũng dùng rồi, nhắc lại làm gì?”
Ở giữa còn có Dương Dương, Trần mẹ không hy vọng bởi vì nhất thời keo kiệt mà lưu lại làm cái cớ để về sau con trai, con gái mình bị người ta nhàn thoại lời ra tiếng vào, hoặc là làm Dương Dương lớn lên hiểu lầm cái gì.