“Rượu thuốc có rồi đây.” Ba Trần đi rất vội, quần áo đều ướt đến độ dính cả vào người.
“Thuốc giảm đau đâu, ông mua không đó?” Trần mẹ không vội dùng rượu thuốc nhưng muốn uống gấp thuốc giảm đau kia.
“Có nửa vỉ.” Ông nài nỉ rất lâu, người của viện vệ sinh mới bán cho ông.
Mắt thấy Trần mẹ muốn uống thuốc giảm đau, Trần Ái Ân nhíu mày ngăn cản: “Không được, thuốc giảm đau không thể tùy tiện uống bậy. Mẹ, mẹ nếu đau như vậy, chúng ta liền đến bệnh viện đi. Thuốc giảm đau chính là gây tê thôi, đối với thương thế của mẹ một chút hiệu quả trị liệu đều không có.”
Thân thể xảy ra vấn đề mới có thể xuất hiện các triệu chứng. Không thoải mái, đau nhức,… có thể nói là thân thể phát ra cảnh báo. Đau răng, đau bụng kinh, uống thuốc giảm đau miễn cưỡng còn có thể, còn trường hợp bị thương giống mẹ Trần mà uống thuốc giảm đau thì Trần Ái Ân cảm thấy không thích hợp: “Chúng ta đi viện thôi, nếu bác sĩ ở bệnh viện cũng cho dùng thuốc giảm đau, mẹ lại uống.”
“Con đồng ý.”
“Mẹ không đồng ý.” Mẹ Trần tức giận mà liếc Trần Bảo Quốc một cái. Con gái muốn to chuyện như vậy, Bảo Quốc nó còn ở bên hùa theo cái gì chứ, “Con gái à, mẹ còn là mẹ con không, mẹ nói con có nghe lời không?”
Trần Ái Ân đau đầu, cũng lên cơn hờn dỗi: “Mẹ, thân thể quan trọng hay là tiền bạc quan trọng? Anh con ngày mai không cưới vợ, con ngày mai cũng không gả chồng, chúng ta trước mắt chữa tốt cho mẹ có được không?”
“Không được!” Mẹ Trần vẫn kiên trì, “Tôi mệt rồi, ông đỡ tôi về phòng đi.” Vì không muốn cùng con cái cãi cọ, mẹ Trần để ba Trần đỡ mình về phòng, không thấy mặt thì khỏi cãi lộn đúng không? Thanh niên tuổi trẻ, nào biết rằng thế đạo này tiền khó kiếm như thế nào. Trước kia vẫn luôn không tiêu tiền, chỉ kiếm tiền mà cũng chưa thể tích cóp được mấy đồng. Đi bệnh viện một chuyến, tiền tích cóp có đủ dùng hay không còn chưa biết đâu. Tiền đều tiêu hết, sau này biết qua ngày thế nào?
“Ưm Ưm.” Dương Dương duỗi tay nhỏ mum múp thịt lên sờ mặt Trần Ái Ân, sờ đến một mảng ướt dầm dề. Nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Trần Ái Ân, cái miệng nhỏ của Dương Dương bẹp một cái, mếu máo rồi “oa oa” khóc lên.
“Em à, mày đừng khóc nữa, mày xem mày vừa khóc, Dương Dương cũng khóc theo luôn kia. Giờ anh mà nên dỗ Dương Dương hay dỗ mày đây?” Trần Bảo Quốc cảm thấy chính mình rất vô dụng, mẹ bị thương không dám đi bệnh viện, sợ tiêu tiền, em gái cũng tức giận đến phát khóc. Rõ ràng hắn nên là nơi để cả hai người phụ nữ trong nhà dựa vào, che chở cho hai người họ...
“Anh à, em lo lắm.” Trần Ái Ân hít hít mũi, trong lòng chứa đầy nôn nóng bất an. Quả nhiên vẫn là chính mình có năng lực, có tiền mới tốt. Khi đó, cô có thể trực tiếp đem mẹ đưa đi bệnh viện, sao mẹ có thể ngoan cố như bây giờ được chứ? Trong nhà, tất cả tiền bạc đều trong tay mẹ cô, bà không chủ động lấy ra, không chừng cũng chẳng ai có thể tìm ra số tiền này.
Cũng chính vì thế, Trần mẹ không chịu đi bệnh viện, Trần Ái Ân cũng bất lực, không ép được bà.
Trần Bảo Quốc cũng lo lắng: “Được rồi, mày dỗ Dương Dương nín khóc trước đã, mặt khóc đỏ cả rồi.”
Trần Ái Ân không nói chuyện, lại tìm một tư thế làm Dương Dương thấy thoải mái rồi nhẹ nhàng vỗ sau lưng thằng bé. Không đến hai cái, Dương Dương lại khụt khịt vài cái, nhưng xem như đã ngừng khóc. Phỏng chừng là lần đầu nhìn thấy Trần Ái Ân khóc, Dương Dương bị dọa. Một lúc sau, Trần Bảo Quốc muốn bế nó nhưng dù thế nào cu cậu cũng không chịu buông Trần Ái Ân ra, tay nhỏ cứ túm chặt quần áo cô không thả. Trần Bảo Quốc muốn gỡ ra thì Dương Dương lại gầm gừ như muốn cắn người.
Điều Trần Ái Ân lo lắng rốt cuộc trở thành sự thật. Vào nửa đêm, Trần Bảo Quốc và Trần Ái Ân bị âm thanh thét lên đau đớn của mẹ Trần đánh thức.
Kiểm tra thấy Dương Dương vẫn đang ngủ say, không có dấu hiệu bị đánh thức, Trần Ái Ân mặc xong quần áo liền đi qua phòng ba mẹ: “Ba, con vào được không?”
“Vào đi.” Ba Trần nhỏ giọng đáp một câu. “Ba, mẹ con làm sao vậy, con nghe được tiếng mẹ kêu đau.”
Vào phòng đã thấy mẹ Trần một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, còn ba Trần vẻ mặt đầy mệt mỏi bất lực, cả phòng nồng nặc mùi rượu thuốc như muốn xộc vào mũi, muốn xua cũng không xua đi được.
“Ba, có chuyện gì vậy?” Trần Bảo Quốc cũng nghe tiếng mà đến, “Ba, mẹ con có chuyện gì thế?”
Ba Trần nói: “Ba, ba cũng không biết. Phỏng chừng là thuốc giảm đau hết tác dụng, mẹ con thấy đau quá, kêu ba xoa bóp cho bà ấy, ai biết là, càng xoa lại càng đau.” Nếu không phải thật sự đau đến chịu không nổi làm bà ấy phải thét lên một tiếng, đem con trai con gái đều đánh thức như vậy…