Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 48 - Chương 48.

Chương 48. - Chương 48. -

“Không thể dây dưa được nữa, anh, anh đi mượn xe, phải đem mẹ đưa đến bệnh viện ngay.”

“À, được, anh đi mượn xe.”

Trần Ái Ân nhấp miệng, “Ba, ba biết mẹ đem tiền để chỗ nào không?”

“Không biết.” Ba Trần lắc đầu, “Trong nhà tất cả tiền đều là mẹ con quản, chuyện này phải hỏi mẹ con.”

“Mẹ, tiền đâu?”

Trần mẹ đem đầu vặn qua một bên: “Không, mẹ không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi.”

“……” Trần Ái Ân bực mình, “Ba, anh đi mượn xe, chút nữa ba với anh cẩn thận một chút đem mẹ ôm lên trên xe đi, cố gắng lúc nâng đừng nhúc nhích eo của mẹ.”

“Tiền đâu?” Bệnh viện không có tiền không cho xem bệnh đâu.

Trần Ái Ân nhìn mẹ Trần đang giả chết nói: “Tiền nhà mình cũng không có cách nào chạy đến trong túi nhà người ta được. Nhà mình cũng chỉ có chừng đó, mẹ cũng sẽ không đem tiền để trong phòng con và phòng anh con, nhất định ở trong phòng ba mẹ thôi. Một chỗ nhỏ như vậy, con không tin con tìm không ra chỗ mẹ cất tiền.”

“Ba, em gái à, có xe rồi.”

“Anh, anh vào đây giúp ba một tay đem mẹ nâng ra ngoài đi.”

“Được.”

Mẹ Trần dù kiên trì cũng không có thể ngăn cản chồng bà cùng con trai đưa bà lên trên xe đẩy tay: “Con bé nó làm bậy, hai người cũng đừng theo nó quậy nữa. Tôi cất tiền, chỉ có tôi biết. Ban ngày làm việc không mệt à? Đừng để đến lúc đó tới bệnh viện rồi không có tiền trả phí lại bị người ta đuổi ra cửa, chạy không công một buổi tối.”

“Ba, tiền con tìm được rồi.” Trần Ái Ân thực mau chạy ra, “236 đồng 5 hào 8 phân, mẹ, không sai chứ. Đi, đi bệnh viện.”

Ba Trần nhìn mẹ Trần liếc mắt một cái, mẹ Trần vẻ mặt kinh ngạc cùng kích động, ba Trần biết, con gái đúng là thật sự đem tiền tìm ra rồi: “Bảo Quốc, ba kéo phía trước, con đẩy ở phía sau. Con gái à, con cầm đèn pin chiếu đường đi.”

“Vâng.”

Người một nhà vội vội vàng vàng mà đem Trần mẹ đưa vào bệnh viện. Bác sĩ làm kiểm tra, kết quả là, trẹo lưng cấp tính, đau lưng mạn tính và thêm cả thoát vị đĩa đệm nữa. Eo lưng mẹ Trần vẫn luôn không tốt, hàng năm tích lũy làm quá tải cơ vùng cạnh cột sống, gây nên đau lưng mạn tính, lại thêm tuổi tác cao dẫn tới thoát vị đĩa đệm. Bởi vì lao động nặng, cho nên lại sinh ra thêm một cái trẹo lưng cấp tính nữa.

Các bệnh đồng thời phát tác, khó trách mẹ Trần đau thành như vậy, hoàn toàn nằm liệt một chỗ, không động đậy nổi.

Nhưng bệnh này đều không dễ trị, quá trình “dưỡng bệnh” về sau càng quan trọng.

Cái khác Trần Ái Ân hiểu biết không nhiều lắm, nhưng đại danh của thoát vị đĩa đệm, cô đã nghe qua, bệnh này nếu không trị tốt, thân dưới bị liệt là chuyện thường thấy: “Bác sĩ, bệnh mẹ tôi phải trị thế nào, bác sĩ cứ nói, gia đình tôi sẽ phối hợp.”

Mẹ Trần rất muốn hỏi, trị bệnh này của bà tốn bao nhiêu tiền. Nếu đắt quá, không trị. Hơn hai trăm đồng tiền tiết kiệm trong nhà nếu dùng hết, cũng đủ là cho mẹ Trần đau như cắt thịt rồi, nhưng vạn nhất chừng đó còn không đủ tiêu, trị không hết bệnh bà, vậy thì dứt khoát không trị nữa. Cũng không thể vì một người bệnh là bà mà liên lụy người một nhà chứ?

“Được rồi, các người tạm thời đừng động đến người bệnh, nếu có tình huống phát sinh nhớ rõ phải báo cho bệnh viện liền. Đau mãi như vậy không phải là vấn đề, tình huống đã kiểm tra rõ ràng rồi, trước mắt tôi lên đơn một ít thuốc giảm đau, lại phối hợp với các thuốc khác tiến hành trị liệu. Người nhà bệnh nhân đi làm thủ tục nhập viện đi.”

Bác sĩ buông ra vài câu nhẹ nhàng, tiền trong tay Trần Ái Ân lập tức đi một nửa.

Một trăm đồng tiền này cũng không tính là tiêu không, sau khi uống thuốc giảm đau cùng các thuốc khác, sắc mặt mẹ Trần chuyển biến tốt đẹp không ít. Nhưng Trần Ái Ân cũng không bởi vậy mà yên tâm, thuốc tây thứ này từ trước đến nay đều là thấy hiệu quả rất nhanh, nhưng trị ngọn không trị gốc.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Trần Ái Ân bất đắc dĩ lại rối rắm mà gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Kiến Quốc: “Lâm, Lâm đại ca, mẹ em bị bệnh, đau lưng eo, anh có quen biết ai không, có thể giúp em liên hệ một bác sĩ được không?

Trong những người Trần gia quen biết, có nhân mạch lại có thể giúp đỡ, chỉ có Lâm Kiến Quốc thôi.

“Là bị đau lưng mạn tính dẫn phát thoát vị đĩa đệm?” Ở đầu kia điện thoại, Lâm Kiến Quốc hỏi.

“Làm sao anh biết?”

Bình Luận (0)
Comment