Tác giả: Lâm Lăng Thất
“Hồi trước mẹ anh cũng bị bệnh này.” Lâm Kiến Quốc không phải không nghe được hoài nghi trong giọng nói của Trần Ái Ân, nhưng anh thông minh mà bỏ qua điều đó. Trùng hợp nhiều như vậy, đối phương có hoài nghi cũng không kỳ quái. “Năm đó anh bị thương, ban đầu là định để mẹ đến chăm sóc anh. Nhưng bênh này của mẹ anh phát tác, không thể đi được, sau đó mới tìm Ái Trạch nhờ giúp đỡ.”
“À…” Lâm Kiến Quốc giải thích rõ ràng như vậy, Trần Ái Ân tỏ vẻ lý giải.
Đều là phụ nữ nông thôn, phỏng chừng bệnh tật trên người cũng không khác nhau lắm.
“Sau đó, dù anh khỏi bệnh rồi, bệnh mẹ anh vẫn không tốt lên. Khoảng thời gian mẹ anh tới chữa bệnh kia, cũng là Ái Trạch hỗ trợ chăm sóc bà.” Lúc ấy, tình huống bất ngờ cứ một vụ lại tiếp một vụ phát sinh. Mẹ anh hết bệnh rồi, anh em tốt lại bị thương. Cũng trong khoảng thời gian Trần Ái Trạch chăm sóc cho người bạn này của anh mà hai người sinh ra tình cảm.
Vốn dĩ đều đã bàn bạc xong xuôi, hai người họ muốn kết hôn.
Nhưng lúc ấy lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trưởng bối trong nhà của bạn anh bị người ta nhìn chằm chằm, Trần Ái Trạch một khi gả cho bạn anh thì cũng sẽ bị liên luỵ theo. Mới đầu Trần Ái Trạch tỏ vẻ không sợ nguy hiểm, có cái gì thì hai người cùng nhau gánh vác. Nào biết, Trần Ái Trạch mang thai.
Vì sự an toàn của đứa bé, Lâm Kiến Quốc không thể không vì hai người họ mà bắt đầu làm yểm hộ, khiến mọi người hiểu lầm, cho rằng cha của đứa bé trong bụng Trần Ái Trạch là Lâm Kiến Quốc.
Lâm Kiến Quốc đã rất cố gắng, nhưng mọi chuyện cuối cùng vẫn vượt ngoài tầm kiểm soát của anh.
Trong một lần làm nhiệm vụ, ba của Dương Dương trúng phải đạn lạc, một phát ngay tim, trên chiến trường không thể cấp cứu kịp thời mà chết.
Cho đến hôm nay, Lâm Kiến Quốc vẫn còn hoài nghi một viên đạn lạc kia rốt cuộc là đến từ chính kẻ địch, hay là phát ra từ sau lưng. Không thì, sao có thể bắn chuẩn đến như vậy, nửa điểm cơ hội cấp cứu đều không có. Khi biết được tin tức này, Trần Ái Trạch - lúc đó đã mang thai chín tháng - bị kích thích, sinh non mà sinh hạ Dương Dương.
Hung thủ hại chết ba của Dương Dương, đến nay Lâm Kiến Quốc vẫn chưa thể tìm ra. Cho nên, anh không thể không lo lắng, nếu vẫn luôn đem Dương Dương đặt ở bên người nuôi dưỡng, vạn nhất để người ta phát hiện ra thân thế của Dương Dương, đứa bé có thể cũng gặp nguy hiểm như ba nó hay không?
Sau khi Lâm Kiến Quốc cùng Hách chính ủy thương lượng kĩ, thì quyết định đem Dương Dương đưa đến nhà mẹ đẻ của Trần Ái Trạch - Trần gia.
“…” Trần Ái Ân bậm bậm môi nói, “Lúc trước không phải anh không chịu đem thân thế Dương Dương nói cho em ư, hôm nay vì sao lại kể hết cho em vậy? Hơn nữa, đang nói chuyện điện thoại đó, anh không sợ bị nghe lén sao?” Lâm Kiến Quốc điên rồi sao, chuyện này có thể nói qua điện thoại hả?
Vạn nhất bị lộ, một nhà cô và Dương Dương chẳng phải là đều gặp nguy hiểm sao?
“Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu. Những kẻ hại chết ba Dương Dương hiện tại hẳn là đều đã bị bắt lại rồi. Ái Ân, còn nhớ không? Anh nói rồi, ngày mai đã tới rồi.”
Những lời này của Lâm Kiến Quốc như là một tiếng gõ mạnh vào tâm trí của Trần Ái Ân. Mặc dù hiểu biết không sâu đối giai đoạn lịch sử này, nhưng tình huống đại khái, cô vẫn biết một chút. Ý là bốn người kia đã rơi đài, mười năm đã qua?
Khó trách lần trước khi cô nói với Lâm Kiến Quốc mình muốn đọc sách, Lâm Kiến Quốc đã khẳng định mà nói với cô, có thể đọc. Nhưng vì sao chỉ là một bài trưởng, Lâm Kiến Quốc lại có thể biết được nhiều tin tức nhạy cảm như vậy.
Trần Ái Ân càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Bốn người kia rơi đài, Dương Dương liền bình an. Nói như vậy, cái chết của ba ruột Dương Dương cùng với bốn người kia là có liên quan? “Ba ruột Dương Dương, rốt cuộc là ai?”
Lâm Kiến Quốc hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em hẳn là nên hỏi, ông nội Dương Dương là ai?”
Ai ư, còn phải hỏi sao?
Nhất định là người có lập trường chính trị đối lập với bốn người kia.
Lúc bốn người kia đứng lên thâu tóm thế cục cũng là thời điểm mà người nhà Dương Dương bị áp chế gắt gao nhất. Khó trách ba ruột Dương Dương lại ra đi như vậy, khó trách Dương Dương bị đưa đến nhà bà ngoại mà không phải bị đưa đến nhà ông nội.
Nhìn từ trục thời gian mà xem xét, thời điểm Dương Dương sinh ra đúng là lúc ông nội nó súc xong lực muốn phát công đấu cùng bốn người kia, là thời điểm ngươi chết ta sống. Đối với sự sống chết của bản thân hay kết quả của trận tranh đoạt này, có thể thắng hay không, có lẽ ông nội Dương Dương cũng không nắm chắc.
Lúc ấy nếu ông ta đem cháu nội mang theo bên người, một khi thất bại, đó chính là toàn quân bị diệt, toàn gia tuyệt hậu.
Biết được anh rể chân chính của mình lại có địa vị lớn như vậy, Trần Ái Ân lau mồ hôi lạnh một phen.
Khi đã biết đại khái bối cảnh của ông nội Dương Dương, Trần Ái Ân mới chân chính hiểu được, vì sao chính mình chỉ cần ở nhà trông em bé cũng có thể kiếm được không ít công điểm.
Đương nhiên, chuyện ba ruột Dương Dương ở thời điểm chấp hành nhiệm vụ “lừng lẫy hy sinh”, trở thành liệt sĩ, phỏng chừng cũng có quan hệ rất lớn với ông nội Dương Dương.
Trần Ái Ân lắc lắc đầu, làm dịu một chút kích thích trong lòng: “Thân thế Dương Dương, em đều đã biết, còn bệnh của mẹ em thì sao?”
“Nếu em tin tưởng anh, thì mang mẹ em đến chỗ anh. Quân khu bên này có một lão trung y trị bệnh này rất mát tay. Mẹ anh bây giờ tại đã có thể hoạt động bình thường rồi, không còn gì đáng ngại.” Sau khi thuận lợi cùng Trần Ái Ân chia sẻ bí mật, Lâm Kiến Quốc liền bắt đầu đem người dụ dỗ qua chỗ anh. quải.
Khi biết mẹ Trần cũng bị bệnh giống mẹ mình, Lâm Kiến Quốc có cảm giác anh đã chiếm được thiên thời, địa lợi rồi.
“Vậy Dương Dương làm sao bây giờ, có tiện không?” Sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm Dương Dương bị người ta ám hại như ba nó chứ.