“Yên tâm, nếu không thể đảm bảo an toàn cho Dương Dương, anh sẽ không để Dương Dương tới. Em cứ đem mang Dương Dương cùng đến, vừa lúc bên này cũng có người muốn tận mắt trông thấy Dương Dương.”
Trần Ái Ân và Lâm Kiến Quốc đều biết Dương Dương có tật xấu là rất bám Trần Ái Ân, cô đưa mẹ Trần tới xem bệnh, vậy thì tất yếu phải mang thằng bé theo rồi.
Nhìn qua thì thấy có vẻ phiền toái, nhưng nếu thật sự lưu lại Dương Dương, thì chỉ dựa vào ba Trần và Trần Bảo Quốc chẳng có cách nào chăm dóc tốt cho thằng bé được.
“Ai muốn gặp Dương Dương, ông nội thằng bé sao?”
“Không phải, là cấp dưới ông nội nó.”
“Được.” Bốn người kia chính thức rơi đài, chắc hẳn người bên phía ông nội Dương Dương cũng muốn thấy thằng bé.
Trần mẹ bệnh thành như vậy, bác sĩ ở địa phương nhỏ lại xem không được. Khó được Lâm Kiến Quốc giới thiệu cho một vị đáng tin cậy, hơn nữa mẹ Lâm Kiến Quốc cũng đã tự thể nghiệm quá một phen rồi, Trần Ái Ân khẳng định với anh sẽ đưa mẹ Trần qua đó xem bệnh.
Sau khi treo điện thoại, Trần Ái Ân đem tất cả tình huống nói rõ ràng với ba Trần và Trần Bảo Quốc: “Anh, giờ anh ra nhà ga một chuyến, mua vé tàu hoả buổi tối. Ba, ba ở lại đây chăm sóc mẹ. Con về nhà thu dọn hành lý cho hai mẹ con con, rồi đem Dương Dương mang lên đây luôn.”
Bởi vì phải đưa mẹ Trần tới bệnh viện xem bệnh, Trần Ái Ân đem Dương Dương gửi nhờ hàng xóm trông giúp.
“Con muốn đem Dương Dương mang đi cùng sao?” Ba Trần do dự một chút, “Chỉ chăm sóc mỗi mình mẹ con đã không dễ rồi, lại mang theo một Dương Dương nữa, con có thể khăm nổi không? Nếu không, để anh trai con cũng đi cùng?”
“Đừng, rồi cũng ổn cả thôi.” Anh trai cô mà đi, vậy trong nhà chỉ còn lại một mình ba cô, vậy càng không được.
Sau khi an bài tốt, Trần Bảo Quốc đi mua vé, Trần Ái Ân về nhà thu thập hành lý.
Chờ đến lúc cô qua lãnh Dương Dương từ hàng xóm về, thằng bé đã khóc đến thương tâm, một bộ dạng tiểu đáng thương bị Trần Ái Ân vứt bỏ: “Ái Ân à, cháu đã về rồi à.. Thím hôm nay xem như được lĩnh giáo rồi, Dương Dương nhà cháu thật sự không phải khó dỗ bình thường đâu. Thím đã nuôi bao nhiêu đứa cháu rồi, thế mà lại dỗ không nổi tiểu tổ tông nhà cháu.”
Thím nhà hàng xóm dỗ thằng bé đến thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, so ra mới thấy, vẫn là cháu chắt nhà mình dễ nuôi.
“Thím à, thêm phiền toái cho thím rồi.” Vỗ vỗ Dương Dương, lại lau khuôn mặt nhỏ của thằng bé, hôn vài cái, Dương Dương mới hức hức mấy cái, nín khóc.
Dương Dương nhanh như vậy liền nín khóc làm bà thím trừng mắt nhìn sững người: “Dỗ vậy là nín rồi?” Sao lại dễ dàng vậy!
Nghĩ đến hai vợ chồng bà chỉ kém không nằm sấp xuống cho Dương Dương chơi cưỡi trâu mà dỗ thằng bé, vậy mà nó vẫn cứ khóc mãi khóc mãi. Lại nhìn Trần Ái Ân cũng lắm chỉ là đem Dương Dương ôm vào trong ngực, thằng bé liền an tâm, thím hàng xóm nói một câu: “Dương Dương đúng là dính người quá. Ái Ân a, thím biết cháu là một đứa tốt, nhìn mà về sau có kết bạn thì phải để ý nhìn kỹ một chút.”
Nhìn tình cảm của Dương Dương với Ái Ân, bà liền biết khoảng thời gian trước Dương Dương chắn chắn là do Ái Ân một mình chăm sóc rồi, cùng với vị thanh niên tri thức Từ kia nửa phần liên quan đều không có.
Trần Ái Ân rất nhanh đã quên mất chuyện này: “Thím yên tâm, con đã hiểu rồi.”
“Vậy là được, cháu còn vội đi bệnh viện xem mẹ nữa, thím không giữ cháu lại ăn cơm sáng.” Nghĩ rồi, bà cầm hai cái bánh bột ngô đưa cho Trần Ái Ân, “Cầm lấy trên đường ăn lót dạ, không có sức lực làm sao mà chăm sóc mẹ cháu được?”
Trần Ái Ân không từ chối, bởi vì cũng không có thời gian từ chối. Trong tay xách theo bao lớn bao nhỏ quần áo ba người, ôm Dương Dương chạy vào trong thành phố.
“Em à, anh mua được vé chuyến buổi tối 7 giờ 40 phút.”
“Được.” Thời gian gấp gáp, Trần Ái Ân cũng không kén chọn, “Đúng rồi, là vé giường nằm đúng không?”
Mẹ Trần bị thương thành cái dạng này, ngồi cũng ngồi không được. Cho nên Trần Ái Ân muốn Trần Bảo Quốc mua một vé giường nằm, một vé đứng. Cứ như vậy, cô có thể chăm sóc tốt cho mẹ Trần, còn Dương Dương, lúc tỉnh thì Trần Ái Ân dỗ, ngủ rồi liền đặt xuống bên cạnh mẹ Trần.
“Anh không mua được.” Trần Bảo Quốc mặt đỏ lên, vé giường nằm quá khó mua.
Trần Ái Ân mặt biến sắc: “Tình huống mẹ mình ngồi không được.” Quãng đường đến bệnh viện bên kia xa như vậy, nếu không thể nằm thì mẹ cô làm sao chịu nổi.
“Đừng nóng, sau đó lại có vé giường nằm rồi, hai vé.” Trần Bảo Quốc cho Trần Ái Ân xem vé.
“?”
Trần Bảo Quốc gãi gãi đầu: “Hai vé giường nằm này là Lâm Kiến Quốc chuẩn bị giúp.”
Cũng bởi vì là Lâm Kiến Quốc chuẩn bị nên Trần Bảo Quốc không dám tham công, thành thành thật thật mà kể lại tình huống cho Trần Ái Ân nghe. Hai vé giường nằm vừa không dễ mua, còn đắt. Lâm Kiến Quốc giúp cái ân lớn như vậy, về sau nhất định nhà hắn phải trả cái ân tình này cho anh.
Trần Ái Ân nhận lấy vé: “Được rồi, có vé là tốt rồi.”
Lâm Kiến Quốc làm sao lại lấy được hai vé giường nằm này, rồi làm sao liên hệ với Trần Bảo Quốc, vào lúc này, Trần Ái Ân nào có dư thừa thời gian cùng tâm tư đi hỏi rõ ràng. Gấp như vậy, người ta đã giúp, ân tình cũng đã thiếu. Có gì về sau lại tính.
Trần Ái Ân không nghĩ tới chính là, lần này nợ nhân tình còn chưa trả xong, sau này lại tiếp nhận không ít trợ giúp của Lâm Kiến Quốc, dẫn tới nhân tình thiếu nợ càng ngày càng nhiều, muốn tính rõ ràng cũng không được.
Đến lúc đó, Lâm Kiến Quốc biết thời cơ đã chín muồi, Dương Dương thật mau có thể kêu Trần Ái Ân là mẹ rồi.