Tác giả: Lâm Lăng Thất
Tàu còn chưa tới trạm, Trần Ái Ân đã phải đau đầu nghĩ cách làm thế nào để đưa mẹ Mẹ Trần xuống tàu. Dương Dương cô có thể cõng trên lưng, nhưng sức cô chỉ có thể đỡ mẹ Trần, chứ để cô đem mẹ Trần cõng hay ôm xuống tàu thì thực sự là lực bất tòng tâm.
Lúc tàu hoả dừng ở ga, vì vấn đề này mà Trần Ái Ân gấp đến độ sắp chảy nước mắt.
“Ái Ân.”
Nghe được có người gọi mình, Trần Ái Ân ngẩng đầu thì thấy Lâm Kiến Quốc: “Anh, sao anh lại tới đây? Tàu đã đến trạm, nhưng em không có cách nào mang mẹ xuống cả.” Càng nói, Trần Ái Ân lại càng thấy tủi thân, bất lực. Lúc đi đến đây, cô quên mất, bây giờ là thập niên 70, đi ra ngoài nào có thuận tiện như ở thế kỷ 21.
Nhân viên tàu lại vội vội vàng vàng, Trần Ái Ân có muốn tìm mấy người nhờ giúp đỡ cũng tìm không thấy.
“Không sao rồi, anh tới rồi.” Lâm Kiến Quốc cũng đoán được phần nào, bởi Trần Ái Ân không có kinh nghiệm đi xa. Huống chi, vé xe lửa là anh chuẩn bị, khi nào đến trạm, Lâm Kiến Quốc dĩ nhiên biết rõ. Cho nên anh đã dẫn người và chuẩn bị xe mang tới đây.
“Xe lăn?” Khi nhìn thấy xe đẩy tay, Trần Ái Ân nhẹ nhõm mà thở ra một hơi.
“Ừ, anh hỏi mượn bệnh viện đấy, ta ôm mẹ xuống dưới đi.” Vốn dĩ để Lâm Kiến Quốc ôm mẹ Trần, trong lòng anh cũng có chút lấn cấn, nhưng tưởng tượng đến bà là mẹ ruột của Trần Ái Ân, Lâm Kiến Quốc liền thấy cũng bình thường thôi mà.
Anh muốn cùng Trần Ái Ân xây dựng tình cảm chiến hữu cách mạng, vậy thì mẹ của Trần Ái Ân cũng là mẹ anh.
Huống chi, anh cũng đã kêu bà là mẹ từ sớm rồi còn gì?
“Kiến Quốc à, làm phiền con quá.” Ngồi trên xe lăn, Mẹ Trần thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở nhà gì cũng tốt, ra cửa cái gì cũng khó khăn.
“Mẹ, mọi người đều là người một nhà, khách khí làm gì.” Đẩy mẹ Trần, Lâm Kiến Quốc nói.
Mẹ Trần đặc biệt muốn quay đầu nhìn Lâm Kiến Quốc một cái, này một tiếng mẹ là bởi vì Ái Trạch mà kêu bà, hay là vì Ái Ân vậy. Nếu là người trước thì về sau bà không nghĩ nhiều nữa, còn là người sau thì, kêu bây giờ có hơi sớm đấy nhé.
“Ô tô?” Chờ sau khi Lâm Kiến Quốc lại đem Mẹ Trần bế lên một chiếc xe ô tô, Trần Ái Ân có chút há hốc mồm, “Của anh?” Hiện tại ở bộ đội, liên trưởng cũng được cấp xe luôn á?
“Không, chính ủy.” Lâm Kiến Quốc cũng không phùng má giả làm người mập, “Em thích thì, về sau anh cũng sẽ có.”
Lâm Kiến Quốc đã đem thân thế Dương Dương nói cho Trần Ái Ân, hai người có bí mật chung, so với những người khác mà nói, tự nhiên là người có cùng chung bí mật thân thiết hơn một chút rồi.
“Chắc không bao lâu nữa, anh lại được thăng chức.”
“Liền thăng ba cấp? Lâm Kiến Quốc, có một số việc nên đi từng bước một thôi, nóng vội tuy nhanh nhưng chưa chắc đã tốt, đi không vững thì dễ té đau.” Lâm Kiến Quốc hiện tại là ba của Dương Dương đó, anh mà xảy ra chuyện gì thì Dương Dương liền ít đi một người chiếu cố rồi.
Mặc dù biết Dương Dương còn có một người thân ruột thịt khác là ông nội, nhưng vấn đề là cô còn không biết ông nội Dương Dương rốt cuộc là ai, đối phương có biết Dương Dương được nuôi ở nhà họ hay không? Rất nhiều chuyện còn cần Lâm Kiến Quốc lắm đó.
Người khác nghe được anh sắp thăng chức, không phải nói chúc mừng chính là ra lời ganh tị. Chị có duy độc Trần Ái Ân lên tiếng nhắc nhở, nói lời Lâm Kiến Quốc thích nghe nhất: “Em đây là quan tâm anh à?”
“Em rõ ràng là quan tâm Dương Dương.” Trần Ái Ân cởi bỏ móc địu ra, đem Dương Dương ôm đến trước ngực, ngoài miệng nói như vậy, mặt lại có chút không biết cố gắng mà đỏ lừ lên.
Vì sao?
Khi vẫn còn là Từ Ái Ân, cô không thích đàn ông kiểu dễ thương như cún con mà thích những anh chàng nam tính, đặc biệt là cái loại trên người có cơ bắp nhưng không quá khoa trương như mấy anh trai thể hình. Đàn ông tuổi tác so với cô lớn hơn hay nhỏ hơn đều không sao cả, quan trọng là muốn tìm một người tư tưởng thành thục, có thể chiếu cố chính mình. Cô không thích nhất chính là kiểu, mới gả chồng, con còn chưa sinh, vậy mà trước tiên đã phải lên chức mẹ, chăm sóc một đứa “con trai” to xác rồi.
Cho nên nói, trừ bỏ thân phận nam chủ ra, thì Lâm Kiến Quốc là loại hình nam nhân mà Trần Ái Ân rất có hảo cảm.
Lâm Kiến Quốc nếu là vẫn giống như trước kia, bảo trì khoảng cách nhất định với Trần Ái Ân, thì dù cô có thưởng thức Lâm Kiến Quốc như một người đàn ông nhưng vẫn có thể quản được trái tim cũng như đôi mắt mình, nửa điểm cũng không nhìn loạn.
Hiện tại lại khác, Lâm Kiến Quốc đột nhiên đối với cô tốt như vậy, lo lắng chu toàn, còn cố ý vô tình mà trêu ghẹo cô. Trần Ái Ân có thể cố để lòng mình tạm thời không trầm luân, nhưng lại khống chế không được khuôn mặt đỏ hồng lên.
Như là để cho mình thêm chút tự tin, Trần Ái Ân bổ sung một câu: “Anh thăng hay không thăng chức, có hay không có xe, liên quan gì đến em? Không cần nói với em!”
Trần Ái Ân đỏ mặt, người nào mắt không mù đều có thể nhìn ra được, huống chi mắt sắc như Lâm Kiến Quốc: “Thật ra thì anh cũng rất muốn để chuyện này cùng em có liên quan đấy chứ, nếu em đồng ý, liền dễ dàng có liên quan rồi.”
“Thế nếu em không đồng ý?”
Chậc, lần trước tới Trần gia, Lâm Kiến Quốc còn nghiêm trang, nhân mô cẩu dạng, thái độ đúng kiểu cô là em gái Trần Ái Trạch, là em vợ anh. Bây giờ mới về bộ đội ba tháng, Lâm Kiến Quốc sao lại có thể thay đổi lớn như thế được nhỉ. Từ một anh lính đứng đắn biến thân thành hormone đi động, nói chuyện làm việc cứ thỉnh thoảng lại ghẹo người thả thính, như là vừa thoát cương vậy.
Chẳng lẽ Lâm Kiến Quốc thay đổi là bởi “nhập ngũ có ba năm, heo mẹ cũng hoá Điêu Thuyền”?
Lâm Kiến Quốc không chút nhụt chí: “Em nếu không đồng ý, thế thì hiển nhiên là do anh còn chưa đủ tốt rồi, anh đây liền ra sức nỗ lực lại nỗ lực nữa vậy, nỗ lực đến khi em đồng ý mới thôi.”