Những lời này của Lâm Kiến Quốc, coi như là đã phần nào tỏ rõ ý tứ.
Nếu những người khác ở Trần gia bởi vì chuyện của Trần Ái Trạch là đối với hôn sự của Lâm Kiến Quốc ít nhiều có điểm băn khoăn thì với Trần Ái Ân mà nói, hoàn toàn không có điều cố kỵ này.
Cũng bởi vì vậy mà Lâm Kiến Quốc mới dám trực tiếp làm rõ với Trần Ái Ân như vậy.
Sau khi về lại quân khu, Lâm Kiến Quốc cảm giác được anh đối Trần Ái Ân có tâm tư, liền suy ngẫm kỹ càng.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Trần Ái Ân rất đề phòng anh, thậm chí còn không quá thích anh nữa. Không thay đổi tâm lý này của Trần Ái Ân, vậy thì tình cảm cách mạng của hai người có xây trong mười năm cũng chưa chắc đã thành. Vì thế, có thời cơ thích hợp, Lâm Kiến Quốc lập tức xuất kích, đem thân thế Dương Dương giải thích rõ ràng, miễn cho Trần Ái Ân đối với anh có hiểu lầm mà không chịu tiếp nhận anh.
“…” Trần Ái Ân ôm Dương Dương, nhéo tay nhỏ chơi đùa với thằng bé, “Lâm Kiến Quốc, mẹ em còn bệnh đó, anh cảm thấy lúc này đùa như vậy thích hợp sao?”
“Thích hợp chứ.” Mẹ Trần thay Lâm Kiến Quốc trả lời, “Rất thích hợp, mẹ cảm thấy… Ai da.”
Bởi vì cao hứng quá mức nên mẹ Trần quên luôn cái eo đau của mình, vừa cử động lại đau quá mà mềm oặc nằm lại.
“Mẹ, mẹ đừng lộn xộn!”
“Không phải là do mẹ…” vui quá sao?
Lâm Kiến Quốc hiểu rõ đạo lý một vừa hai phải, không tiếp tục nói đùa chủ đề này nữa, cho Trần Ái Ân một chút thời gian và không gian để cô có thể suy nghĩ kĩ hơn. Lâm Kiến Quốc nói mẹ anh đã từng mặc bệnh này cũng không phải chỉ nói suống để dỗ cô. Đã từng làm qua lưu trình một lần, Lâm Kiến Quốc đối với tình huống tri liệu cũng có hiểu biết nhất định. Anh để Trần Ái Ân ở lại với mẹ Trần, còn mình thì chạy lên chạy xuống, vừa đóng phí vừa liên hệ bác sĩ phụ trách, thay mẹ Trần chuẩn bị tốt để nhập viện điều trị.
Mẹ Trần ngồi trên xe lăn, lôi kéo tay Trần Ái Ân nói: “Xem đi, Kiến Quốc đứa nhỏ này không tồi. Từ ánh mắt đầu tiên, mẹ với ba con liền cảm thấy đứa nhỏ này có đôi mắt đặc biệt ngay thẳng, tính tình nhất định là tốt. Anh con là con trai mẹ, mẹ dĩ nhiên sẽ không chê. Nhưng nếu nói chọn con rể, thì phải tuyển người như Kiến Quốc vậy. Là đàn ông chân chính, biết đảm đương, có thể cho con được cuộc sống tốt đẹp.”
Cái khác không nói, đến bây giờ, bà chưa bao giờ cảm thấy sau khi gả cho lão Trần thì cuộc sống có gì không tốt.
Nhưng sự thật chứng minh, bà gả cho một nông dân chân đất, ngoài trừ ở thế đạo này có thể an ổn một chút mặt ngoài, nếu sinh bệnh, bà cũng không dám đi bệnh viện. Nếu chuyện của Ái Ân và Lâm Kiến Quốc mà thành, chỉ riêng điểm này, bà hoàn toàn không cần lo lắng cho Ái Ân.
Nói không chừng Lâm Kiến Quốc lại giúp Ái Ân tìm được một công việc tốt, để con bé cũng thành người thành phố làm công ăn lương.
“Ái Trạch không còn nữa, con lại thương Dương Dương như vậy, đừng vì chuyện đó mà biệt nữu với Kiến Quốc đấy.”
Vừa nghe nhắc đến tên mình, Dương Dương xoay đầu qua nhìn mẹ Trần, như có ý hỏi bà kêu nó có việc gì. Mẹ Trần vui vẻ, sờ sờ khuôn mặt nhỏ: “Nhóc ranh cháu đấy, trông thế mà lại thích hóng chuyện lắm nhé.”
Dương Dương nhăn lông mày nhỏ, mất hứng, kêu tên nó lại không nói chuyện với nó, thật chán ghét. Dương Dương lại ngọ nguậy, đem mặt ghé vào trên cổ cô, dùng mông mập chỉa thẳng mẹ Trần như muốn nó: Không để ý tới bà nữa, hừ (ˉ(∞)ˉ) tức á.
Vỗ vỗ mông nhỏ của Dương Dương, Trần Ái Ân không đáp lời mẹ Trần nói.
Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Trạch căn bản không phải là quan hệ phu thê, cô có gì mà lấn cấn chứ. Cô thực sự để ý là một người khác, là Từ Lệ Anh đang ở đội sản xuất bọn họ kìa.
Vì sao đột nhiên Lâm Kiến Quốc lại trêu ghẹo cô, Trần Ái Ân không biết. Trần Ái Ân lo lắng định luật nam chủ nữ chủ sẽ khiến cho Lâm Kiến Quốc ở một thời điểm nhất định nào đó mà tái ngộ Từ Lệ Anh. Tiếp theo đó là thiên lôi câu địa hỏa, củi đốt thêm lửa bốc, không thể vãn hồi. Cô chỉ không muốn trở thành một nữ phụ làm nhiệm vụ chướng ngại để hoàn thành kết cục giai đại vui mừng của nam chủ nữ chủ thôi.
Trong lúc hai mẹ con nói chuyện phiếm, Lâm Kiến Quốc đã làm xong các thủ tục cần thiết, mẹ Trần thuận lợi nhập viện.
“Kiến Quốc à, mẹ ở bệnh viện thì ổn rồi, nhưng Ái Ân và Dương Dương làm sao bây giờ? Cũng không thể để con bé mang theo Dương Dương ở bệnh viện chứ? Dương Dương còn nhỏ, cứ ở bệnh viện mãi không tốt.”
Lâm Kiến Quốc để trên đầu giường mẹ Trần một ít trái cây: “Ái Ân và Dương Dương cùng con về bộ đội, ở phòng con, còn con ký túc xá tập thể ở tạm mấy hôm. Căn hộ kia nhỏ, không có bếp, nhưng có lò than. Con đã tìm người lấy than đá rồi, Ái Ân muốn nấu ăn cũng tiện.”
Mẹ Trần gật đầu: “Con đều thu xếp tốt là được rồi. Ái Ân, con mang theo Dương Dương đi trước làm quen hoàn cảnh một chút, nhìn xem phòng đó có thiếu gì thì nhờ Kiến Quốc chuẩn bị thêm giúp con luôn.”
Kiến Quốc hiện tại là liên trưởng nhỉ?
Bà nghe người ta nói, chỉ cần lên làm bài trưởng, sau khi kết hôn, người nhà liền có thể tùy quân.
“Đúng vậy, nếu có thiếu gì nhớ nói với anh.” Lâm Kiến Quốc tán đồng gật gật đầu.
Nếu không phải biết Trần Ái Ân sẽ đến chăm mẹ Trần chữa bệnh thì trong căn nhà nhỏ kia đến lò than cũng không có ấy chứ. Anh là đàn ông độc thân, căn bản là không tự mình nấu nướng gì, cứ ra thẳng nhà ăn quân đội ăn cùng mọi người, vừa nhanh vừa gọn.
Mẹ Trần đặc biệt vừa lòng với thái độ này của Lâm Kiến Quốc, đây mới là biểu hiện nên có nếu muốn cưới nhà con gái nhà họ chứ: “Ái Ân à, tới đó, nếu không quen biết ai cũng đừng sợ, trước lạ sau quen thôi.” Về sau mọi người đều là quân tẩu, làm quen sớm càng tốt.
Một người liều mạng trêu chọc, một người cực lực thúc đẩy, Trần Ái Ân mệt lòng không thôi, dứt khoát cùng Dương Dương chơi ngón tay, không phản ứng lại.
Có được sự chú ý của Trần Ái Ân, Dương Dương lập tức hớn hở, bàn tay nhỏ bắt lấy quần áo cô, chân nhỏ lấy lực, đứng lên!
Không đợi Trần Ái Ân kinh hỉ với phát hiện này, chụt một cái, Dương Dương đã hôn một cái trên mặt cô. Lâu nay Trần Ái Ân thường xuyên hôn thằng bé như vậy, Dương Dương chỉ biết, mỗi lần ma ma làm vậy với mình, nó sẽ rất vui. Sau khi nó hôn ma ma, cũng cực kỳ thích ý.
Nhìn Dương Dương mặt mày cười tươi như hoa nở, lại nhìn sang khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Trần Ái Ân, Lâm Kiến Quốc trong lòng hơi chua, anh cũng muốn hôn!