Tác giả: Lâm Lăng Thất
Trần Ái Ân không phản ứng, Mẹ Trần nhìn về phía Lâm Kiến Quốc: “Kiến Quốc à, Ái Ân nhà ta vốn nhát gan, cũng ngại làm quen người lạ, con nhớ thường xuyên trông nó nhé. Hơn nữa, có gì cần chú ý, nhớ nói rõ trước cho Ái Ân.”
Nhát gan?
Nghĩ đến mấy tháng trước, thời điểm lần đầu tiên anh và Trần Ái Ân chính thức gặp mặt, Trần Ái Ân không chút khách khí mà ở trên cánh tay anh tát bép bép hai cái, Lâm Kiến Quốc thầm nghĩ, anh thật sự nhìn không ra Trần Ái Ân nhát gan chỗ nào.
“Yên tâm đi, con cảm thấy Ái Ân khá tốt, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Mẹ Trần cũng cảm thấy con gái bà khá tốt, cười xem như tán đồng: “Ái Ân, con cùng Kiến Quốc về xem phòng ở trước đi, một đống lớn đồ lớn như vậy cứ để trong bệnh viện thì không hay lắm. Có muốn trông nom mẹ thì đem đồ về cất xong rồi lại đến cũng được mà.”
Mẹ Trần tuy lớn tuổi nhưng vẫn rất tinh tường, Lâm Kiến Quốc có chuyện muốn nói với con gái bà, mẹ Trần nhìn ra được. Đây là bệnh viện lớn, lại còn là bệnh viện quân khu nữa chứ, bà thật sự rất yên tâm. Bà bảo, nếu có chuyện gì, bà hoàn toàn có thể tìm hộ sĩ, chưa chắc đã cần con gái một tấc không rời mà canh ở một bên đâu, thực sự không cần thiết.
Phỏng chừng là được ké ánh sáng của Lâm Kiến Quốc, mẹ Trần mới nhập viện liền được phân giường, còn được bác sĩ kiểm tra qua.
Cả một đường đến đây, vất vả nhất chính là Trần Ái Ân, nhưng vừa lên giường, mẹ Trần nhịn không được mà mệt rã rời, ngáp một cái liền ngủ mất.
Mẹ Trần đã nói như vậy, Trần Ái Ân dĩ nhiên là theo Lâm Kiến Quốc cùng đi. Huống chi, xuống tàu cũng đã hai tiếng rồi, đã đến giờ cơm của Dương Dương, giờ chỉ có thể tới chỗ Lâm Kiến Quốc, Trần Ái Ân mới có thể cho thằng bé ăn.
Trên đường về nơi đóng quân, trong xe ngoài trừ nhóc Dương Dương ngồi trong lòng Trần Ái Ân trừng mở đôi mắt đen bóng tò mò mà nhìn đông nhìn tây, ngơ ngơ ngác ngác ra,thì chỉ còn lại Lâm Kiến Quốc cùng Trần Ái Ân.
Vậy đề tài tạm dừng lúc trước, bây giờ có thể tiếp tục hàn huyên rồi.
“Về chuyện anh thăng thành doanh trưởng, em có gì muốn hỏi không?” Từ chuyện của Trần Ái Trạch, Lâm Kiến Quốc đã có cảm giác rằng Trần Ái Ân là một người không thích bị giấu giếm. Trần Ái Ân càng biết nhiều bí mật của anh, thì lại càng tới gần anh, lúc ấy cô có muốn chạy cũng chạy không thoát. Vì thế, Lâm Kiến Quốc rất vui lòng cùng Trần Ái Ân chia sẻ bí mật của mình.
Trần Ái Ân ẩn ẩn cảm giác được Lâm Kiến Quốc dường như quá phối hợp rồi, làm sao mà cô muốn biết gì, anh đều đồng ý trả lời được chứ.
Đều nói sự hiếu kỳ hại chết mèo, khó có được Lâm Kiến Quốc phối hợp, Trần Ái Ân cũng không khống chế được lòng hiếu kỳ mà hỏi: “Anh thăng liên trưởng mới được mấy ngày chứ, còn nhảy qua phó mà thăng thẳng lên doanh trưởng. Lâm Kiến Quốc, không phải là em muốn hù dọa anh, nhưng rồi cũng sẽ có người nói bậy, anh thăng tiến nhanh như vậy rất có vấn đề, sẽ bị người ta nhìn chằm chằm!”
Giờ vẫn là ở thời điểm mẫn cảm, cho dù bốn người kia đã xảy ra chuyện, chỉ cần mười năm không kết thúc, không đúng, cho dù thời kỳ mười năm kết thúc, Lâm Kiến Quốc cũng nên khiêm tốn điệu thấp làm người mới tốt.
Hơn nữa, Lâm Kiến Quốc cũng không có bối cảnh gì, cũng giống như Trần gia nhà cô, là căn chính miêu hồng tam đại bần nông. Thăng tiến tằng tằng thế này, tiết tấu rõ ràng không hợp lý.
Lại nghĩ đến chuyện ông nội của Dương Dương, Trần Ái Ân nhịn không được hoài nghi Lâm Kiến Quốc là mượn thế ông nội thằng bé.
Nhìn đến Trần Ái Ân khẩn trương, Lâm Kiến Quốc cười: “Cũng xem như em đoán đúng phân nửa.”
“Anh biết em nghĩ gì?”
Lâm Kiến Quốc liếc liếc Dương Dương một cái, suy nghĩ của Trần Ái Ân một chút đều không khó đoán.
Ý nghĩ của mình dễ dàng bị Lâm Kiến Quốc nhìn thấu như vậy, Trần Ái Ân nhụt chí: “Được, vậy anh trực tiếp cho em một cái đáp án đi, một nửa em đoán đúng là gì, một nửa đoán sai thì sao.”
“Anh thăng doanh trưởng đúng là cùng ông nội Dương Dương có chút liên quan, nhưng mà cùng với những gì em đoán thì ngược lại.”
“H?”
Lâm Kiến Quốc thần tốc như vậy thăng từ bài trưởng tới liên trưởng, lại nhanh chóng lên tới doanh trưởng, không phải vì anh vận khí tốt, được ông nội Dương Dương chiếu cố, mà là ngược lại, anh ở bộ đội liều mạng bảy, tám năm, lập nhiều chiến công như vậy, sở dĩ cho tới bây giờ mới thăng lên doanh trưởng, đúng là bởi vì bị ba ruột Dương Dương liên lụy.
Ba ruột Dương Dương họ Chu, lập trường chính trị của Chu gia cùng bốn người kia không hợp, vẫn luôn bị họ ngắp nghé thâu tóm. Bởi vậy mà bị thế lực của bốn người kia lúc đang phong cảnh vô hạn theo dõi. Bọn họ tìm mọi cách mà kiềm kẹp Chu gia, muốn cho Chu gia không có cơ hội xoay người, không có đường sống. Bởi vậy, đồng thời, bọn họ vừa đối phó Chu lão, cũng muốn áp chế sự phát triển của ba ruột Dương Dương.
Nếu để ba ruột Dương Dương ở quân đội phát triển được thế lực, thành quân chủ lực mới, vậy thì bốn người bọn họ chẳng phải làm không mất trắng ư.
Vì thế, bọn họ chẳng những không cho ba ruột Dương Dương có cơ hội phát triển, mà người thân thiết với anh ta là Lâm Kiến Quốc cũng bị liên luỵ theo. Sau khi lập công,rõ ràng nên khen thưởng, thế mà lại bởi vì đủ loại nguyên nhân kéo theo mà cuối cùng gì cũng không có.
Loạn thế xuất anh hùng, thời điểm lập quốc ban đầu, nhiễu loạn từ phía nhất phải của lão Tưởng cho tới bây giờ vẫn phát sinh không ngừng, chưa từng an phận.
Chiến công mà Lâm Kiến Quốc lập được trong khoảng thời gian này sớm đã đủ để làm anh lên tới vị trí này từ lâu.
Bị áp chế từ bên trên nên anh không thể nhận được khen thưởng xứng đáng. Mặc dù hiện giờ bốn người kia đã rơi đài, Chu gia cũng không thể không màng kỷ luật mà nâng đỡ Lâm Kiến Quốc. Thế nhưng, ít ra họ cũng có thể trao lại cho anh những vinh dự và thăng tiến mà anh đáng được nhận.