Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 54 - Chương 54.

Chương 54. - Chương 54. -

Trần Ái Ân kỳ quái mà nhìn Lâm Kiến Quốc: “Thật ra đây đều là chuyện riêng của anh, em là người ngoài, anh không nói với em em cũng không sao.”

Cô chỉ là tò mò hóng chuyện, hơn nữa lại có chút liên quan đến Dương Dương nên mới hỏi thôi.

Thật ra, Lâm Kiến Quốc không trả lời cũng không sao cả.

Lâm Kiến Quốc một bên lái xe, một bên trả lời Trần Ái Ân: “Chuyện anh cũng Ái Trạch, người nhà em còn không biết nhưng em cũng đã rõ ràng. Anh cùng Ái Trạch chỉ là anh em, anh cũng là vì giúp Ái Trạch và bạn mình mới nhận nuôi Dương Dương. Anh, Lâm Kiến Quốc, năm nay 26, quân nhân, sắp thăng lên doanh trưởng. Hiện giờ bức thiết muốn tìm một chiến hữu cách mạng, đồng chí Trần Ái Ân, em có đồng ý trở thành người một nhà với anh không?”

Trần Ái Ân mới cảm giác được một chút Lâm Kiến Quốc hình như có thả thính cô thì phải, đang còn ngờ ngợ xem có phải ảo giác của mình không, thì Lâm Kiến Quốc cứ thẳng một đường như vậy mà nói ra hết, làm cho Trần Ái Ân trợn mắt há hốc cả miệng.

Trần Ái Ân tay không ngừng nhéo nhẹ thịt mỡ trên người Dương Dương: “Anh cũng sắp thăng chức doanh trưởng, chuyện ba ruột Dương Dương cũng chẳng mấy chốc là được giải quyết. Đến lúc đó, anh muốn cưới cô gái như thế nào mà chẳng được, em chỉ là một con bé nông thôn chưa hiểu việc đời, hai ta không thích hợp. Anh hẳn là biết, với điều kiện này của mình, cô gái tốt muốn gả cho anh nhiều lắm đấy. Những người đó có thể so với em xinh đẹp hơn, thông minh hơn, học vấn so với em cũng càng tốt hơn nhiều.”

Ừm, trong sách, Lâm Kiến Quốc hình như là đã khen Từ Lệ Anh như vậy thì phải.

“Có liên quan gì tới anh đâu?” Lâm Kiến Quốc đột nhiên đem xe dừng lại, nhìn về phía Trần Ái Ân, “Em nói những cái đó, thật ngại quá, tạm thời anh còn chưa gặp được ai như vậy.”

Bộ đội có không ít nữ binh văn nghệ, xác thực là có rất nhiều người nói với anh, những cô gái đó lớn lên xinh đẹp, yêu kiều thế nào.

Anh cũng gặp qua, nhưng anh vẫn cảm thấy, những nữ đồng chí đoàn văn công tất cả đều không đẹp bằng Trần Ái Ân.

Nữ đồng chí đoàn văn công, anh nhìn xong chớp mắt đã chẳng nhớ ra đối phương trông như thế nào, nhưng Trần Ái Ân trông như thế nào, buổi tối thời điểm nhắm mắt đi ngủ, anh có thể nhớ đến rõ ràng rành mạch.

“Xinh đẹp hay không xinh đẹp, anh không có cảm giác đặc biệt gì, anh chỉ cám thấy em lớn lên như vậy thật xinh. Thông minh? Em thông minh chừng đó cũng đủ rồi, so với em thông minh hơn thì lại thông mình quá, so với em không thông minh bằng thì lại hơi ngốc. Còn chuyện học vấn? Không phải em nói, em muốn đi học tiếp sao? Muốn đọc sách nhiều hay ít, có thể tự mình lựa chọn mà.”

Tóm lại một câu, anh cảm thấy Trần Ái Ân như vậy, tất cả đều vừa vặn tốt, cực kỳ thích hợp với anh.

Dù có xinh đẹp, lại thông minh, học vấn tốt thì thế nào, nếu người đó không phải là Trần Ái Ân, Lâm Kiến Quốc liền cảm thấy trong lòng không thoải mái. Nói trắng ra thì đó không phải người anh muốn.

Như bị nhét cho một miệng đường, Trần Ái Ân cảm thấy lời này của Lâm Kiến Quốc quá ngọt, ngọt đến tận xương cốt luôn.

Cô nghe ra được, Lâm Kiến Quốc là lấy cô làm tiêu chuẩn cơ bản để tham khảo đối tượng.

Nói cách khác, chỉ cần không phải số liệu giống cô, Lâm Kiến Quốc sẽ cảm thấy không đủ tiêu chuẩn, không đạt mức.

Bị ngọt tới nổi đầu óc cô có chút trống rỗng. Là một cô gái lớn tuổi chưa từng yêu đương, bị một anh lính thả thính như vậy, trừ phi là người gỗ, nếu không sao có thể không có cảm giác được chứ. Vấn đề là, Trần Ái Ân không biết mình nên phản ứng thế nào, có nên trực tiếp cự tuyệt Lâm Kiến Quốc không? Nếu tiếp nhận, cô lại thấy có chút không ổn.

Lời này cứ mắc nghẹn ở cổ không thốt lên được, cho đến Trần Ái Ân ở phụ cận doanh trại nhìn đến thấy một người, cô dứt khoát liền nuốt vào trong bụng, chuẩn bị cho nó tiêu biến luôn đi.

Đàn ông đều là móng heo bự, lời đàn ông nói mà tin được thì heo mẹ cũng có thể lên cây!

Sau khi tới nơi, Lâm Kiến Quốc đem xe dừng ở trước cổng quân doanh, giao cho một tiểu binh khác: “Từ đây đến chỗ anh ở còn phải đi một đoạn dài nữa, để anh ôm Dương Dương cho.”

Nhìn Dương Dương thân hình mum múp thịt, đặc biệt là đôi chân béo kia, so với cánh tay nhỏ của Trần Ái Ân còn thô hơn vài vòng. Lâm Kiến Quốc cảm thấy thức ăn của Dương Dương tốt quá cũng là một vấn đề.

Có lẽ là cảm nhận được “ác ý” của Lâm Kiến Quốc, tiểu Dương Dương rụt rụt cổ, tay nhỏ gắt gao mà nắm lấy cổ áo của Trần Ái Ân, một bên rúc vào ngực cô, một bên rầm rì làm nũng, hai chân quẫy đạp, đưa mông hướng về phía Lâm Kiến Quốc, không muốn để anh ôm.

Trần Ái Ân cũng không muốn cho Lâm Kiến Quốc ôm Dương Dương, nhưng cẳng chân thằng bé cứ quẫy lung tung làm cô có chút ôm không vững thằng bé.

Nhìn chuẩn thời cơ, Lâm Kiến Quốc vươn tay luồng vào nách Dương Dương nhấc lên, ôm đến trong ngực anh.

Phát hiện mình từ ôm ấp của ma ma thơm ngào ngạt, mềm như bông chuyển qua một cái ôm cứng còng, xa lại Dương Dương mím môi muốn khóc. Móng vuốt nhỏ càng không khách khí mà đẩy cằm Lâm Kiến Quốc, dùng toàn thân tứ chi động tác nói cho Lâm Kiến Quốc là, nó không cần anh ôm, nó muốn ma ma ôm cơ.

Lâm Kiến Quốc cũng không phải là Trần Ái Ân, anh vừa không dung túng tính tình Dương Dương, cũng không đem chút sức lực nhỏ của thằng bé để vào mắt. chỉ dùng một cánh tay ôm lấy, Dương Dương đã không có nửa điểm phản kháng rồi. Sau khi ôm chắc Dương Dương, Lâm Kiến Quốc lại từ trong tay Trần Ái Ân cầm lấy túi hành lý của ba người, rồi cùng Trần Ái Ân sóng vai mà đi.

Biết Trần Ái Ân đi đường không nhanh như tốc độ ngày thường của anh, Lâm Kiến Quốc cố ý thả chậm bước chân, miễn cho Trần Ái Ân đi theo không kịp.

“Cô ấy sao lại ở đây?” Nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Trần Ái Ân đang đi nhịn không được dừng lại hỏi.

Bình Luận (0)
Comment