“Hả?” Lâm Kiến Quốc nghiêng mặt nhìn Trần Ái Ân, nghe được lời này, anh ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy có ai khả nghi, “Ai?”
Trần Ái Ân sắc mặt hơi trầm xuống: “Anh không thấy hả?”
Hay là thấy rồi nhưng không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì Lâm Kiến Quốc đã sớm biết Từ Lệ Anh ở đây, cho nên thấy Từ Lệ Anh thoáng qua cũng không ngạc nhiên như cô.
“Nhìn thấy cái gì?” Lâm Kiến Quốc cho rằng Trần Ái Ân là đã biết sự tình Chu gia, có chút thần hồn nát thần tính, “Nơi này là bộ đội, không phải tùy tiện ai cũng có thể vào được đâu. Cho nên vấn đề an toàn, em không cần lo lắng.”
Lâm Kiến Quốc giải thích như vậy là để cho Trần Ái Ân yên tâm, anh không biết chính là, anh không giải thích còn tốt, vừa giải thích, Trần Ái Ân liền làm lơ anh luôn.
Bởi vì trong lòng còn vướng mắc chuyện này, dọc đường đi, Trần Ái Ân đều không nói nhiều một câu với Lâm Kiến Quốc.
Cuối cùng cũng tới được căn phòng được cấp của Lâm Kiến Quốc, Trần Ái Ân liếc mắt đánh giá qua một cái, quả nhiên là nhà của đàn ông độc thân. Trong phòng sạch sẽ, ngoại trừ giường cùng bộ bàn ghế ở phòng ngoài ra, đều không còn đồ vật dư thừa nào khác. Chỉ liếc mắt một cái, trong phòng có gì, Trần Ái Ân đều đã rõ.
Dương Dương đang muốn gào toáng lên thì được Trần Ái Ân đem ôm lại đặt ở trên giường: “Em đổi tã cho Dương Dương, anh giúp em đun nước đi, Dương Dương đói bụng rồi.” Đương nhiên, Trần Ái Ân còn định dùng nước ấm rửa mông cho thằng bé nữa kìa.
Lúc còn ở Trần gia, Trần Ái Ân rất săn sóc Dương Dương, chỉ cần Dương Dương ị đùn, nhất định sẽ lấy nước ấm giúp thằng bé chùi đít, miễn cho nó không thoải mái.
Thời gian ở trên tàu lâu như vậy, Dương Dương đã sớm ị ra, nhưng không có điều kiện như Trần gia, cô chỉ có thể miễn cưỡng xử lý tạm.
“Được.”
Trần Ái Ân chăm sóc bé con, Lâm Kiến Quốc thì nhóm lửa nấu nước, hai người không nói lời nào, cũng không giao lưu ánh mắt, nhưng phối hợp lại rất không tồi.
“Kiến Quốc à, có nhà không?”
Nước còn đang đun dở, một người phụ nữ tới cửa tới tìm Lâm Kiến Quốc.
Trần Ái Ân dĩ nhiên không quen biết, cô cũng không ra ngoài làm gì. Lâm Kiến Quốc ra mở cửa thì thấy: “Chị dâu, sao chị lại tới đây?”
Người tới không phải ai khác mà là người vợ đang mang thai của Hách chính ủy—— Nghiêm Xuân Hương.
Nghiêm Xuân Hương trong tay xách theo cải trắng mới nhổ từ trong đất lên cùng với một phần thịt heo: “Hôm nay nhà cậu không phải có người tới sao? Lão Hách nói, lão nam nhân như cậu, nhất định không chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng. Người đã tới cửa tới, ăn uống cũng phải tính chứ?”
Vừa nói, Nghiêm Xuân Hương đôi mắt vừa hướng vào trong nhìn nhìn: “Người đâu?”
“Ái Ân, chị dâu tới chơi, em ôm Dương Dương ra đây một chút.”
“Vâng, chờ em chút.” Trần Ái Ân lên tiếng, đầu tiên là lau khô hai tay, sau đó mới ôm Dương Dương đi ra. Nhìn thấy bụng của Nghiêm Xuân Hương hơi phồng lên, ánh mắt cô hơi nháy một chút. Người này hẳn là tới thăm Dương Dương nhỉ? “Chào chị dâu.”
“Ái Ân, đây là vợ của Hách chính ủy. Hơn nữa, sữa mạch nha lúc trước Dương Dương uống phần lớn đều là của Hách chính ủy cho đấy.”
Trần Ái Ân cười: “Thì ra là vậy, thật sự rất cảm ơn Hách chính ủy cùng chị dâu. Không có những hộp sữa mạch nha đó, nhà em cũng không biết nuôi Dương Dương như thế nào mới tốt.”
Trùng hợp là, đoạn thời gian đó đội sản xuất chỉ nuôi dê non chứ không có dê mẹ có thể cho sữa. Sữa dê không có, sữa bò lại càng không. Nếu như không có sữa mạch nha thì chỉ có thể cho Dương Dương uống nước cơm, như thế sao thằng bé có thể lớn tướng như bây giờ được.
Nghiêm Xuân Hương mang thai bốn tháng, đúng lúc cả người đang tràn ngập tình thương của mẹ, là lúc thích trẻ con nhất.
Vừa thấy khuôn mặt nhỏ kia của Dương Dương giống y như mấy đứa bé trong tranh tết, Nghiêm Xuân Hương đã thích đến quắn quéo cả người: “Đây là Dương Dương ư, cho chị ôm một cái được không?”
Trần Ái Ân vội lắc đầu: “Chị dâu nhưng đừng, tay nhỏ chân nhỏ của thằng bé gần đây rất có sức, chắc là đang muốn học đi. Nó một khi vùng vẫy ầm ĩ, làm chị dâu bị thương thì không hay đâu.”
“Vậy sao...” Nghiêm Xuân Hương tiếc nuối, chỉ có thể sờ soạng mặt nhỏ của Dương Dương nhiều mấy cái xem như bồi thường một chút, “Em là Ái Ân đúng không? Nhà em thật biết chăm em bé, quân khu tiểu viện này người sinh bé trai không ít, nhưng chị chưa từng thấy đứa bé nào kháu khỉnh bụ bẩm như Dương Dương cả. Chờ chị sinh xong, nhớ chia sẻ một chút kinh nghiệm cho chị với nha.”
Quần áo trên người Dương Dương cũng bình thường, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ tròn tròn, trắng nõn sạch sẽ này mà xem, trông không giống như đứa bé được nuôi ở nông thôn mà giống như trẻ em thành phố hơn.
Cô cũng muốn nuôi con của mình và lão Hách lớn lên tốt như Dương Dương, nhìn vào ai cũng thích.
Trần Ái Ân khiêm tốn nói: “Có cơ hội em sẽ giúp chị dâu hỏi thăm mẹ em một chút, mẹ em mới có nhiều kinh nghiệm.”
“Nói rồi nhé.” Chính mắt gặp được Dương Dương, lại sờ khuôn mặt nhỏ của thằng bé, Nghiêm Xuân Hương cũng xem như đã hoành thành nhiệm vụ rồi, “Kiến Quốc, chị về trước đã. Nếu chỗ này có cần gì thì nhớ tới tìm chị dâu nhé, đừng khách khí đấy.”
“Cảm ơn chị dâu.”
“Được rồi, chị về nhé.”
Người ta cố ý chạy tới tặng đồ, chính là vì Dương Dương. Biết được đây là vợ của chính ủy, lãnh đạo trực tiếp của Lâm Kiến Quốc, Trần Ái Ân nâng tay nhỏ của Dương Dương lên vẫy vẫy: “Dương Dương, dì phải về rồi, chào dì đi nào.”
Dương Dương còn chưa biết nói, nhưng có vài từ ngữ, thằng bé đã nghe hiểu.
Vừa nghe “chào”, Dương Dương đã nâng tay nhỏ lên, hướng về phía Nghiêm Xuân Hương mà quơ quơ.
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này của thằng bé, Nghiêm Xuân Hương thích đến nỗi muốn ôm về nhà tự mình nuôi: “Chào? Chào cháu nhé, lần sau dì lại đến chơi nhé.”
Dương Dương lại cười ngọt với Nghiêm Xuân Hương một cái, càng nhìn càng thấy đáng yêu.