“Về rồi à.” Hách chính ủy đang ở nhà chờ tin tức, vừa thấy vợ mình về đã vội vàng ra đón, “Gặp được em gái của Trần Ái Trạch chứ? Cả Dương Dương nữa, thằng bé có giống như Lâm Kiến Quốc kể không, nghe bảo được nuôi rất khá. Em cũng biết rồi đấy, Lâm Kiến Quốc dù sao cũng là đàn ông. Những vấn đề liên quan đến quân sự, việc gì mà giao Lâm Kiến Quốc đi làm, anh cũng đều yên tâm. Nhưng những việc củi gạo dầu muối, cậu ta lại ko thể cẩn thận như em được, có nhìn ra cái gì không?”
Trần gia nhân khẩu rất đơn giản, chỉ có bốn người.
Ngoài trừ Trần Ái Ân ra, ba người khác ở Trần gia đều phải xuống đất kiếm công điểm. Cứ nghĩ đến Trần Ái Ân còn chưa đến hai mươi tuổi, lại chỉ một mình một người chăm sóc Dương Dương, Hách chính ủy lại thấy không yên tâm.
Nghiêm Xuân Hương hất bay cái tay đang muốn đỡ mình của Hách chính ủy, cô lúc này mới bốn tháng, bụng còn chưa to lên, chỗ nào cần người đỡ chứ, vạn nhất bị người ta thấy được lại ảnh hưởng không tốt.
“Anh cứ yên tâm đi. Chu Ngôn Cẩn là anh em tốt của Lâm Kiến Quốc, nếu không phải lần đó Lâm Kiến Quốc không cùng đi làm nhiệm vụ kia với Chu Ngôn Cẩn, Chu Ngôn Cẩn không chừng sẽ không… Kiến Quốc cứu mạng Chu Ngôn Cẩn bao nhiêu lần như vậy, con trai của Chu Ngôn Cẩn, cậu ấy so với vợ chồng mình càng coi trọng hơn nhiều. Dù em có là phụ nữ, thì em vẫn thấy được cô ấy chăm sóc cho Dương Dương tốt như thế nào. Chưa đủ hai mươi tuổi thì sao nào, ở nông thôn bé gái có vài tuổi đầu đều đã phải chăm em rồi đấy. Em thấy cô ấy nuôi trẻ con rất mát tay đấy chứ, quân khu chúng ta trẻ con không ít, nhưng em chưa gặp đứa bé nào lớn lên tốt như Dương Dương cả.”
“Thật sự tốt như vậy?”
“Thật sự rất tốt đó!” Nghiêm Xuân Hương khẳng định mà trả lời, “Anh chưa gặp đấy, khuôn mặt nhỏ của Dương Dương được nuôi mủm mỉm đáng yêu biết bao, em nhìn mà chỉ muốn ôm về nuôi thôi, để cho con chúng ta có thêm một anh hai. Hơn nữa, nếu anh thấy không yên tâm sao lúc nãy không đi chung với em. Tự mình tới nhìn một cái còn hơn là hỏi tới hỏi lui em nãy giờ?”
Hách chính ủy có chút ngại ngùng: “Nếu anh đích thân tới xem, chẳng phải là có vẻ anh không tin tưởng người Trần gia sao?”
Dương Dương ở Trần gia nửa năm, nói thế nào thì Trần gia cũng coi như là có công lao.
Người ta giúp bọn anh nuôi bé con, anh còn không tín nhiệm đối phương. Chuyện như vậy, Hách chính ủy sao có thể làm được.
Nghiêm Xuân Hương bị chọc tức mà cười: “Ý anh là để bà bầu như em đi làm người xấu, còn anh làm người tốt đúng không? Sớm biết cái tâm tư này của anh, em đã không giúp anh rồi. Dù sao em cũng cảm thấy, cô bé kia khá tốt, Dương Dương giao cho cô ấy chăm, đó là các anh vô tâm cắm liễu liễu lên xanh, cũng là phúc khí của Dương Dương.”
Thấy vợ mình tức giận, Hách chính ủy vội vàng xin khoan dung: “Đừng tức giận đừng tức giận, em mà giận, đứa bé trong bụng em cũng khó chịu theo. Anh không phải là có ý đó, chỉ là tiểu đồng chí Trần gia năm nay còn không đến hai mươi, anh chỉ lo là cô ấy tuổi còn nhỏ thiếu kinh nghiệm thôi. Chuyện này giao cho em đi làm, anh mới yên tâm được.”
Nghiêm Xuân Hương lúc này mới thôi tức giận, ông xã nhà mình không muốn cùng tiểu cô nương giao tiếp, cô cũng biết, đối với điều này cũng tương đối vừa lòng.
Mỗi lần có hoạt động gì, chỉ cần có liên quan đến các nữ đồng chí, lão Hách nhà cô trước nay đều đem chuyện giao cho cô đi xử lý, ngay cả chuyện mai mối cũng đều như vậy.
Sờ sờ cái bụng đã hơi nổi lên của mình, Nghiêm Xuân Hương cảm thấy cô hoài đứa nhỏ này dù vất vả, cũng không lỗ: “Đúng rồi, còn có một việc nữa, em muốn nói với anh một chút.”
“Chuyện gì vậy?” Lời vợ nói, Hách chính ủy vẫn luôn lắng nghe cẩn thận, tuyệt không qua loa cho xong chuyện, chọc vợ tức giận. Nói trắng ra, Hách chính ủy là thê nô hàng thật giá thật đã qua kiểm định.
Nghiêm Xuân Hương ngồi xuống, nhận chén nước Hách chính ủy đưa rồi uống một ngụm, nói: “Em cảm thấy chuyện của Kiến Quốc, anh trước mắt không cần sốt ruột, đừng vội đem tiểu Từ giới thiệu cho kiến quốc. Chuyện này cứ để xem sao đã.”
Hách chính ủy ngồi một bên cạnh vợ: “Vì sao lại phải hoãn, Lâm Kiến Quốc năm nay đã 26 rồi, tuổi cũng không nhỏ. Người khác tuổi này đã sớm làm ba rồi.”
Nghiêm Xuân Hương liếc Hách chính ủy một cái, Hách chính ủy thế mà còn có mặt mũi nói Lâm Kiến Quốc lớn tuổi chưa vợ.
Cô và Hách chính ủy là do cấp trên giới thiệu, cô mới 22, nhưng Hách chính ủy lúc ấy đã 27 rồi. Kết hôn đã hơn một năm, cho đến mấy tháng trước, Nghiêm Xuân Hương mới hoài thai con của Hách chính ủy. Nói Lâm Kiến Quốc tuổi lớn, Hách chính ủy sao không nghĩ chính mình 27 mới kết hôn, 28 rồi còn chưa thấy bóng dáng con cái đâu?
Bị vợ nhỏ trừng, Hách chính ủy cười cười làm hoà: “Được được được, dù tuổi tác của Lâm Kiến Quốc không phải là vấn đề thì cũng nên giúp cậu ta giải quyết một chút vấn đề cá nhân chứ. Chuyện Trần Ái Trạch, Lâm Kiến Quốc đã chịu ấm ức rồi, xui xẻo cũng không ít. Hiện giờ Dương Dương tốt như vậy, dù là tự xét lương tâm hay là được Chu lão phân phó, anh đều cảm thấy nên giúp Lâm Kiến Quốc một phen.”
Anh chẳng những muốn giới thiệu cho Lâm Kiến Quốc một đối tượng tốt, anh còn ước gì sau khi hai người đó xem mắt, Lâm Kiến Quốc lập tức đánh báo cáo kết hôn. Nếu vậy, anh lập tức liền phê chuẩn, để Lâm Kiến Quốc thành người có gia có thất.
Nghiêm Xuân Hương thở dài một hơi: “Ý anh nói em hiểu, nhưng chúng ta không thể vì có lòng mà gây chuyện không vui được?”