Ban đầu, Trần Ái Ân thật sự là không hề có hứng thú với nam chủ Lâm Kiến Quốc này chút nào. Với cô, Lâm Kiến Quốc là người đã có chủ. Là một người có tam quan bình thường, Trần Ái Ân không muốn làm người thứ ba, cũng không muốn gặp phải người thứ ba.
Cô cũng biết mẹ Trần là thực sự là vì muốn tốt cho con gái mình, cảm thấy cô gả cho Lâm Kiến Quốc thì mới có ngày lành về sau.
Vấn đề là loại suy nghĩ “Mẹ chỉ muốn tốt cho con” này, cô không cần, cũng chưa từng nghĩ đến.
Có thể nói, một đường trêu ghẹo của Lâm Kiến Quốc với Trần Ái Ân, khó khăn lắm cảm tình mới nhú lên được một chồi non thì ở thời khắc sau khi cô nhìn thấy Từ Lệ Anh ở gần doanh trại bộ đội, chồi nhỏ đó đã bị cắt ngang, đến gốc cũng chẳng còn là bao.
Bây giờ nam chủ nữ chủ đều đã có liên hệ với nhau rồi, cô còn cố chấp muốn bước một chân vào làm gì, vậy khác nào phạm lại lỗi sai của nguyên chủ, tự tìm đường chết hay sao?
Trần mẹ nhíu mày: “Làm sao vậy, Lâm Kiến Quốc chọc con giận à? Trên đường đến đây hai đứa không phải còn trêu chọc nhau vui vẻ thế kia cơ mà, mẹ thấy Kiến Quốc đối với con cũng không tồi. Nói mẹ nghe nào, có phải Lâm Kiến Quốc bắt nạt con không?” Nếu thật vậy, bà nhất định không tha cho Lâm Kiến Quốc.
Trần Ái Ân có điểm ngoài ý muốn: “Mẹ sao lại cảm thấy là Lâm Kiến Quốc bắt nạt con chứ, lỡ như là con vô duyên vô cớ làm ầm ĩ thì sao?”
Cô còn tưởng rằng cô nói như vậy, mẹ cô nhất định sẽ tiếp tục hướng về Lâm Kiến Quốc rồi giáo huấn cô, bảo cô tích phúc chứ đừng làm loạn nữa chứ.
Lần đầu tiên, Trần Ái Ân cảm nhận được, ừm, mẹ là mẹ ruột của cô mà không phải của Lâm Kiến Quốc.
Mẹ Trần kêu Trần Ái Ân đặt Dương Dương lên trên giường bệnh của bà, đừng ôm mãi mà mỏi tay: “Con là mẹ sinh, tính tình con thế nào, mẹ còn không biết sao. Trước kia con nói không muốn, đấy là thật sự đối với Lâm Kiến Quốc không có hứng thú. Hai đứa còn chưa gặp mặt, con mà vui vẻ đồng ý, mẹ mới thấy kỳ quái đó. Con còn trẻ, cho nên có nhiều thứ không rõ, dĩ nhiên mẹ phải giúp con xem xét rồi. Lâm Kiến Quốc tốt, nên mẹ mới giúp con nắm chặt thời cơ này. Lúc này, con nói như vậy, chắc chắn là Lâm Kiến Quốc làm sai chuyện gì rồi.”
Mẹ Trần nói như vậy, Trần Ái Ân mới có chút thuận theo: “Mẹ, Lâm Kiến Quốc trừ bỏ là quân nhân ra, con cũng không biết mẹ cảm thấy anh ta có chỗ nào tốt? Hôm nay, con thực sự nghiêm túc nói rõ với mẹ, con cùng Lâm Kiến Quốc, không thể. Hơn nữa, Lâm Kiến Quốc cũng không phải là người thành thật gì đâu, anh ta đã có đối tượng rồi, vậy mà còn nói với con những câu dễ gây hiểu lầm như vậy nữa.”
Nếu không phải mẹ Trần bị bệnh nghiêm trọng như vậy, cô lại không có nhiều tiền, không thể tuỳ hứng cự tuyệt sự giúp đỡ của Lâm Kiến Quốc, không thì, cô đã sớm mang mẹ đổi qua bệnh viện khác rồi.
Vốn là một nữ cường nhân, đột nhiên gặp phải loại chuyện một phân tiền làm khó anh hùng này, Trần Ái Ân thực sự cảm thấy rất uất ức, nghẹn khuất.
“Gì, nó có đối tượng rồi?” Mẹ Trần giật bắn người ra, đau quá lại đổ người về, “Đồ cháu rùa, nó dám bắt nạt con như vậy? Nhà ta còn giúp nó nuôi Dương Dương đó, cho dù nó không có ý tứ với con, cũng không nên làm chuyện thiếu đạo đức như vậy chứ. Mẹ…”
“Mà khoan, con à, làm sao con biết Lâm Kiến Quốc đã có đối tượng, nó chính miệng nói cho con à?”
“Không, con tận mắt nhìn thấy.”
“Con nhìn thấy? Trong nhà Lâm Kiến Quốc có quần áo phụ nữ?” Nếu thật sự như vậy, bệnh của bà cũng không xem nữa, bệnh viện cũng không ở nổi nữa, bà phải lập tức chuẩn bị một cây đao, giết đến bộ đội, đem cái đồ vô lương tâm Lâm Kiến Quốc chém vài nhát mới hả giận.
Trần Ái Ân không nghĩ tới, cô mới nói vài câu, trong đầu mẹ Trần đã tằng tằng mà suy diễn đến mức đó: “Cái này cũng không có.”
Nếu Lâm Kiến Quốc trêu ghẹo cô cả một đường trên xe về quân doanh, rồi lúc cô mới đến nhà Lâm Kiến Quốc liền phát hiện ra là có quần áo phụ nữ, không cần mẹ cô ra tay, Trần Ái Ân sẽ xử lý anh ta tại chỗ luôn!
“Ai da con ơi, con đem chuyện nói cho rõ ràng xem nào, cứ để mẹ đoán già đoán non, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lâm Kiến Quốc có người khác là thế nào?” Trên đường đưa bà tới bệnh viện, bà đã xem xét kỹ càng rồi, con bé này nó đỏ mặt với Lâm Kiến Quốc đó!
Lâm Kiến Quốc chính là người đàn ông đầu tiên làm cho con bé nhà bà đỏ mặt đấy, nói con bé này một chút ý tứ với Lâm Kiến Quốc cũng không có á, ai mà tin được.
Trần Ái Ân thay mẹ Trần xoa bóp nhẹ nhàng một chút ở vùng eo lưng rồi để mẹ Trần nằm lại: “Con ở chỗ doanh trại bộ đội của Lâm Kiến Quốc nhìn thấy Từ Lệ Anh, Lâm Kiến Quốc nói với con là, bên trong quân doanh của anh ta cũng không phải là người nào cũng có thể tùy tùy tiện tiện ra vào đâu.”
“Sao cơ, thanh niên tri thức Từ á?” Mẹ Trần chớp mắt nói, “Nhưng vì sao con nhìn thấy thanh niên tri thức Từ liền bảo là Lâm Kiến Quốc có đối tượng? Thanh niên tri thức Từ và Lâm Kiến Quốc thì có liên quan gì với nhau đâu?”