“Sao lại không quan hệ? Trước kia Từ Lệ Anh đã quan tâm là nếu Lâm Kiến Quốc tái hôn sẽ tìm mẹ kế như thế nào cho Dương Dương rồi đó. Cậu ấy còn nói với con, cậu ấy rất thích Dương Dương, cảm thấy Dương Dương như là con ruột mình vậy. Mẹ, mẹ thấy Từ Lệ Anh cùng con nói những lời này là có ý gì?”
Mẹ Trần: “Hả, thanh niên tri thức Từ coi trọng Lâm Kiến Quốc? Hai người bọn họ đâu có quen biết gì.” Mẹ Trần tức giận mà vỗ ván giường một cái: “Nếu thật vậy, thanh niên tri thức Từ này có phải có bệnh không, một cô gái tốt như vậy, sao lại có hứng thú làm mẹ kế Dương Dương chứ, có phải ngốc không vậy?”
“…”
Trần Ái Ân nhìn Trần mẹ mà muốn nói, người ngốc cũng không chỉ có mỗi Từ Lệ Anh thôi đâu, nhưng cô nghẹn, nói không nổi.
Trần mẹ không thấy được tâm tư của Trần Ái Ân: “Không đúng, thế cũng chỉ có thể chứng minh là thanh niên tri thức Từ có ý tứ với Lâm Kiến Quốc thôi, sao con có thể nói Lâm Kiến Quốc có đối tượng chứ? Nói như con, con cảm thấy đối tượng của Lâm Kiến Quốc là thanh niên tri thức Từ đúng không? Con suy luận gì hay vậy, có liên quan gì nhau đâu? Thanh niên tri thức Từ thích Lâm Kiến Quốc, Lâm Kiến Quốc chính là đối tượng của thanh niên tri thức Từ?”
Có liên quan gì không á?
Liên quan lắm lắm đó!
Từ Lệ Anh là nữ chủ, Lâm Kiến Quốc là nam chủ, Từ Lệ Anh vào nơi không phải ai cũng vào được, dĩ nhiên là do Lâm Kiến Quốc dẫn cô ấy vào rồi.
Hai người quan hệ đã tốt như vậy rồi, tiếp theo tất phải dựa theo cốt truyện gốc mà phát triển, hai người dần dần có tình cảm với nhau.
Trần Ái Ân trong bụng có một đống chứng cứ, nhưng trước ánh mắt “Con có phải đồ ngốc không hả” của mẹ Trần, cô một chữ đều không nói nên lời.
Mẹ Trần cười: “Mẹ còn tưởng có chuyện gì lớn chứ, chỉ cái này? Cho dù con là mẹ sinh ra, nhưng chuyện này mẹ vẫn phải phê bình con mới được. Con hỏi Lâm Kiến Quốc chưa, cứ vậy mà nói nó có đối tượng? Con làm thế khác gì oan chết nó chứ.”
Trần Ái Ân giật nhẹ khóe miệng, lại nữa rồi, cô lại thành đứa con nhặt được, Lâm Kiến Quốc mới là con đẻ, sao thay đổi lập trường nhanh quá vậy.
Nhưng những gì mẹ Trần nói, Trần Ái Ân rốt cuộc là vẫn nghe vào một chút, không thể bởi vì dựa trên cốt truyện mà phỏng đoán, định tội chết cho Lâm Kiến Quốc được, tuy rằng, cô còn rất nghi ngờ anh!
“Mẹ, sao mẹ nghe con kể nhìn thấy Từ Lệ Anh ở chỗ bộ đội mà không ngạc nhiên gì hết, mẹ cũng hỏi con vì sao Từ Lệ Anh sẽ ở doanh trại nữa?”
Từ từ, tình huống này không đúng rồi, Từ Lệ Anh không phải là thanh niên tri thức xuống nông thôn của đội sản xuất Hồng Kỳ sao, không ở đội sản xuất xuống đất công tác mà lại tới chỗ đóng quân của Lâm Kiến Quốc rồi?
Mẹ Trần: “Mẹ chưa nói với con à? Thanh niên tri thức Từ nửa tháng trước đã rời khỏi đội sản xuất chúng ta rồi, vì chuyện này, anh con còn buồn bực mấy ngày đó.”
“Nửa tháng trước?” Trần Ái Ân nghĩ nghĩ, “Chính là ngày anh con ăn một hơi ăn ba chén cơm mà ba mẹ cũng không ngăn, là cái ngày anh con ăn căng bụng cả ngày kia?”
“Ừ.”
“Mẹ, vì sao thanh niên tri thức Từ lại có được tư cách quay lại thành phố vậy?” Mười năm còn chưa qua đâu, đối với thanh niên trí thức mà nói, được trở về thành phố vẫn như cũ là chuyện trong mơ thôi. Hơn nữa, nhà của Từ Lệ Anh đâu phải ở đây nhỉ?
Mẹ Trần lắc đầu: “Con bé đó không phải được về lại thành phố đâu, nó là được đi đọc sách ở đại học Dân Binh, thành sinh viên.”
Nói đến chuyện này, mẹ Trần vẻ mặt hâm mộ, cũng không cần thi tuyển đầu vào, về sau tốt nghiệp thì có thể có lương hàng tháng rồi.
“Đại học Dân Binh? Năm nay suất đi đại học Dân Binh của đội sản xuất chúng ta không phải là cho một lão thanh niên trí thức sao?” Lão thanh niên trí thức kia đã đến xã Hồng Kỳ được bảy, tám năm rồi. Trong bảy, tám năm ở đây, lão thanh niên trí thức vẫn luôn giữ khuôn phép, chăm chỉ tham gia công tác kiếm công điểm, cũng không làm ầm ĩ gây ảnh hưởng đến đội sản xuất, cũng kiên trì độc thân, không cưới các cô gái trong đội sản xuất Hồng Kỳ.
Trong sách ban đầu có ghi, xã Hồng Kỳ khó khăn lắm mới có một danh ngạch, một cơ hội như vậy, các thanh niên trí thức trong đội sản xuất thiếu chút nữa vì chuyện này mà đánh nhau vỡ đầu.
Nguyên bản Từ Lệ Anh cũng là một đối thủ cạnh tranh nặng ký trong số các thanh niên tri thức đó, nhưng sau đó Từ Lệ Anh lại đồng tình với vị lão thanh niên trí thức này, hào quang thánh mẫu toả sáng, thiện lương mà đem tư cách nhường cho lão thanh niên trí thức. Nữ chủ rốt cuộc là nữ chủ, Từ Lệ Anh từ bỏ cơ hội này không bao lâu thì mười năm rung chuyển qua đi, thi đại học khôi phục. Cho dù cô không đi đại học Dân Binh, thì sau khi khôi phục thi đại học, cô cũng trở thành nhóm sinh viên đầu tiên, cũng được xưng là tài mạo đức cô gái toàn tài.
Trong sách miêu tả, Lâm Kiến Quốc sở dĩ thích Từ Lệ Anh, sau khi kết hôn vẫn cùng Từ Lệ Anh tình cảm thâm hậu, nguyên nhân chính là vì Từ Lệ Anh lương thiện lại còn tốt bụng, hào phóng.
Vì thế, dựa theo phần cốt truyện mà Trần Ái Ân còn nhớ rõ, Từ Lệ Anh hiện tại hẳn là còn ở đội sản xuất làm thanh niên trí thức, còn đến đại học Dân Binh nên là lão thanh niên trí thức mới đúng chứ.
“Không phải đâu, cuối cùng người lấy được danh ngạch này là thanh niên tri thức Từ. Lúc có kết quả, lão thanh niên trí thức đã khóc rất lâu, đến ngã bệnh luôn mà. Đến khi mẹ con mình đi, lão thanh niên trí thức bệnh còn chưa khỏi, vẫn ở chỗ nhóm thanh niên trí thức điểm dưỡng bệnh đấy.”