“Hiệu ứng bươm bướm?” Bởi vì cô xuất hiện và Dương Dương vẫn còn sống, cho nên dẫn tới cốt truyện tan vỡ, Từ Lệ Anh tới đại học Dân Binh, năm sau không tham gia thi đại học?
Cùng là thân phận sinh viên, nhưng con đường về sau của Từ Lệ Anh đều đã thay đổi.
“Bươm bướm gì, bướm từ đâu tới?” Mẹ Trần nhìn khắp nới, “Thực sự có bướm hả, chắc nó không bay vào bệnh viện đâu.”
“…”
“Mẹ, cháo sắp nguội rồi, còn có uống không đó?”
“Uống!” Biết Lâm Kiến Quốc không có vấn đề gì, bà lại có thể ăn uống rồi. Bà chẳng những muốn uống cháo, còn muốn uống nhiều hơn một chén, “Con gái à, thanh niên tri thức Từ thật sự có ý với Lâm Kiến Quốc hả?”
“Ừm.” Nếu không, làm sao hôm nay cô lại thấy Từ Lệ Anh ở doanh trại quân đội được. Dù cô còn chưa biết cụ thể tình huống thế nào, nhưng trực giác nói cho cô, hẳn là vậy.
Mẹ Trần uống một ngụm cháo, thả lỏng nói: “Không sợ, thanh niên tri thức Từ đối với Lâm Kiến Quốc có ý thì sao chứ, còn phải xem Lâm Kiến Quốc coi trọng ai.” Bà cảm thấy Lâm Kiến Quốc thích chính là con gái bà, không chạy được.
Ban ngày, phần lớn đều là Trần Ái Ân ở lại viện chăm sóc mẹ Trần. Tới tối, mẹ Trần nói thế nào cũng không đồng ý để Trần Ái Ân ở lại trực đêm, bảo Trần Ái Ân mang theo Dương Dương về sớm một chút. Nếu là trong nhà có nguyên liệu thì nhớ làm nhiều một chút đồ ăn ngon.
Đồ ăn ngon đó là chuẩn bị cho ai ăn đây, Trần Ái Ân coi như cô không biết gì hết, cô là làm cho mình ăn không được sao?
------------
Trần Ái Ân vừa nói với mẹ Trần cô đã thấy Từ Lệ Anh, thì không bao lâu, Từ Lệ Anh cũng biết đến sự tồn tại của Trần Ái Ân.
Vì muốn rời khỏi xã Hồng Kỳ, Từ Lệ Anh đã chơi chút thủ đoạn. Lúc trước khi còn ở đội sản xuất, sở dĩ cô tích cực tham gia lao động như vậy là vì muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt đội trưởng đội sản xuất.
Sự thật chứng minh, chút mánh khóe đó của Từ Lệ Anh đã không có uổng phí, cô thành công mà đem danh ngạch đi đại học Dân Binh dành về tay mình.
Mặc dù sau khi làm như vậy, danh tiếng, thanh danh tốt mà cô đã phải vất vả tích cóp ở xã Hồng Kỳ sẽ không còn nữa, nhưng với Từ Lệ Anh lúc này, tất cả đều đáng giá.
Cô cảm thấy Lâm Kiến Quốc thật tốt, cô hy vọng mình trở thành đối tượng kết hôn của anh.
Lâm Kiến Quốc tuổi đã không còn nhỏ, lúc trước còn có một Trần Ái Trạch, cô nếu như không nắm chắc thời gian cùng cơ hội, nói không chừng lại sẽ có một Trần Ái Trạch nữa xuất hiện thì sao.
Đến lúc ấy, Từ Lệ Anh không biết cô còn có cái phúc khí chờ được đến khi người vợ thứ hai của Lâm Kiến Quốc chết không nữa.
Thật vất vả mới thoát khỏi đội sản xuất, thành sinh viên của đại học Dân Binh, khi Từ Lệ Anh biết đại học Dân Binh này rất gần nơi đóng quân của Lâm Kiến Quốc, cô đã vui sướng đến nổi nguyên một buổi tối không ngủ được. Không phải người ta bảo gần quan được ban lộc sao? Cô ở gần Lâm Kiến Quốc như vậy, chỉ cần tiếp xúc nhiều một chút, cô không tin mình tóm không được Lâm Kiến Quốc, không lên được chức vợ của anh.
Vì mục tiêu mình lập ra, Từ Lệ Anh cảm thấy, từ ngày xuống nông thôn đến giờ, chưa khi nào cô cảm thấy hào hứng như vậy.
Tin tức tốt lại cứ thi nhau lần lượt đến, khiến Từ Lệ Anh vui đến không rõ đông tây.
Lãnh đạo của Lâm Kiến Quốc, Hách chính ủy, muốn giúp cô giới thiệu đối tượng, người được giới thiệu còn chính là Lâm Kiến Quốc.
Nghĩ đến cái ngày kỳ tích mà gặp được Hách chính ủy ấy, Từ Lệ Anh không khỏi cảm thán, quả nhiên, mọi chuyện đều phải dựa vào nỗ lực bản thân hết. Không cố gắng mà nói, chuyện tốt trên đời này có quan hệ gì đến mình đâu. Còn một khi đã cố gắng, cho dù có gặp khó khăn, thì muốn vượt qua cũng không quá khó như mình nghĩ.
Sau khi chuyển tới đại học Dân Binh đọc sách, Từ Lệ Anh cân nhắc suy nghĩ xem mình nên làm thể nào mới có thể gặp được Lâm Kiến Quốc, cho nên cô thường sẽ đi dạo vài vòng ở phụ cận quân doanh.
“Nữ đồng chí kia, cô tìm ai?” Hách chính ủy nhìn thấy Từ Lệ Anh vẫn luôn nhìn vào phía trong doanh trại bộ đội, còn tưởng rằng cô là người nhà của anh lính nào chứ?
Từ Lệ Anh không quen biết Hách chính ủy, nhưng nghe giọng điệu của Hách chính ủy, Từ Lệ Anh thông minh nói: “Chào đồng chí, xin hỏi đồng chí có biết Lâm Kiến Quốc không ạ?”
“Cô tìm Kiến Quốc?” Hách chính ủy mắt sáng rực lên, đánh giá một chút từ trên xuống dưới Từ Lệ Anh, “Cô quen biết Kiến Quốc à? Quen ở đâu? Đúng rồi, nữ đồng chí, cô tên gì?” Cô gái này không tồi, Kiến Quốc quen từ bao giờ mà không thấy nói với anh một tiếng nhỉ? Cậu ta không biết anh vì vấn đề cá nhân của cậu ta mà sầu đến độ rụng tóc sao?
Nghe Hách chính ủy thân thiết gọi Lâm Kiến Quốc như vậy, Từ Lệ Anh càng thêm coi trọng Hách chính ủy: “Em là Từ Lệ Anh, là nữ sinh viên mới tới của đại học Dân Binh. Em và Lâm đại ca… Trước khi tới đại học Dân Binh, em là thanh niên tri thức xuống nông thôn. Lúc ở đội sản xuất thì gặp qua Lâm đại ca. Vậy nên lần này em tới đây định chào hỏi một tiếng ạ.”
Nhìn khuôn mặt đỏ rực, biểu tình e thẹn của Từ Lệ Anh, là người từng trải, Hách chính ủy nháy mắt đã hiểu: “Em và Lâm Kiến Quốc trước kia quen nhau ở đội sản xuất à? Nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn, tư tưởng quả nhiên tiến bộ. Em nói học ở đại học Dân Binh hả, chỗ đó anh biết, cùng doanh trại bộ đội này đúng là rất gần. Sinh viên à, là người có học vấn nhỉ, lại còn gần như vậy, đúng là có duyên thật.”