Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 62 - Chương 62.

Chương 62. - Chương 62. -

Mặt Từ Lệ Anh càng đỏ hơn: “Vậy Lâm đại ca có đây không ạ?”

Hách chính ủy lắc lắc đầu: “Không khéo rồi, hôm nay Kiến Quốc không ở đây. Như vậy đi, nếu em muốn gặp Kiến Quốc thì lần sau tới nhà anh, vừa lúc anh cũng đang muốn mời Kiến Quốc ăn cơm.” Nam nữ đồng chí gặp mặt, sao có thể tùy tùy tiện tiện như vậy được? Nữ đồng chí người ta rõ ràng là coi trọng, có hảo cảm với Lâm Kiến Quốc đó.

Từ Lệ Anh nói cô là nữ sinh viên của đại học Dân Binh, đã từng là thanh niên tri thức xuống nông thôn, Hách chính ủy dù sao cũng phải bớt thời giờ đi tìm hiểu một chút xem những gì cô nói có thật hay không. Thực sự mà nói thì, với sự thẹn thùng của Từ Lệ Anh khi nhắc đến Lâm Kiến Quốc kia, Hách chính ủy cảm thấy chỉ cần những gì cô giới thiệu không phải giả, thì tâm nguyện tìm được cho Lâm Kiến Quốc một đối tượng có tư tưởng giác ngộ cao, người lại hào phóng có tố chất, coi như có thể thực hiện được rồi.

Sau khi chứng thực những gì Từ Lệ Anh nói không phải giả, Hách chính ủy trước tiên muốn cùng mời Lâm Kiến Quốc và Từ Lệ Anh đến nhà anh ăn một bữa cơm.

Trùng hợp chính là, lúc này mẹ Trần lại bị thương eo lưng, Lâm Kiến Quốc đi nhận điện thoại của Trần Ái Ân.

Biết tình huống của mẹ Trần, Lâm Kiến Quốc liền lập tức thu xếp hỗ trợ cô. Trần Ái Ân còn chưa mang mẹ Trần tới, Lâm Kiến Quốc chẳng những nghĩ cách giúp Trần Ái Ân mua hai vé giường nằm, còn đem nhà mình quét tước sạch sẽ, hỏi han Nghiêm Xuân Hương, trong nhà sắp có thêm người tới ở, nhà anh hiện tại lại trống không, nên bổ sung gì mới tốt.

Nghiêm Xuân Hương và Hách chính ủy đều tưởng người Lâm gia tới, Hách chính ủy không để ý, chỉ có Nghiêm Xuân Hương cùng Lâm Kiến Quốc xem qua nhà cửa một lượt, để xem rốt cuộc là thiếu gì, nên mua thêm gì.

Vì thế, bữa cơm này cứ trị trì hoãn mãi, kéo dài tới khi Trần Ái Ân đã tới quân khu, vẫn chưa ăn được.

Tới quân doanh vài lần, ngay cả mấy anh lính gác cũng đều biết Từ Lệ Anh có thể là thân thích nhà Hách chính ủy mà thả cửa cho cô vào, thế mà trước sau gì Từ Lệ Anh cũng không thể xin được một thời hạn xác thực từ miệng Hách chính ủy.

Từ Lệ Anh trở nên nôn nóng, đại học Dân Binh cũng có không ít nữ sinh viên, chưa kể gần đây cô còn biết đoàn văn công mới tới không ít nữ đồng chí giỏi ca múa.

Lúc ở xã Hồng Kỳ, Từ Lệ Anh rất có niềm tin với tướng mạo và khí chất của mình, chưa sợ qua ai. Nhưng đổi chỗ qua đây thì khác, cô nào có còn tự tin như vậy nữa, đặc biệt là sau khi chính mắt gặp qua các nữ đồng chí đoàn văn công, Từ Lệ Anh còn trở nên có chút tự ti.

Để lấy được danh ngạch đi học tại đại học Dân Binh, Từ Lệ Anh đã phải nghiêm túc tham gia lao động. Dù bây giờ cô có che chắn cỡ nào, đều đen đi vài phần so với lúc cô vừa mới xuống nông thôn.

Sợ bị người nhanh chân đến trước, Từ Lệ Anh chỉ còn cách chăm chỉ đến nhà Hách chính ủy hỏi han thôi.

“Lệ Anh, em là khách, thật sự không cần khách khí như vậy, ngồi xuống uống chén nước đi đã. Những việc đó tự chị sẽ làm.” Nghiêm Xuân Hương vẻ mặt bất đắc dĩ, đối với sự ân cần của Từ Lệ Anh, cô có muốn ngăn cũng ngăn không được.

Từ Lệ Anh chân thành cười, nói: “Chị dâu, chị đừng khách khí mới đúng. Chị hiện giờ đang mang thai, dĩ nhiên là phải để ý một chút rồi. Những việc vặt này, hồi em xuống nông thôn làm thanh niên trí thức đều đã làm qua rồi. Đừng thấy em gầy gầy yếu yếu như vậy, chứ khi xuống đất làm việc, em đều làm không tồi đâu. Chị dâu, chị nghỉ ngơi đi, mấy việc này giao em làm nhoáng cái là xong.”

Hách chính ủy là lãnh đạo trực tiếp của Lâm Kiến Quốc đó, lấy lòng vợ chồng Hách chính ủy, không còn gì hợp lý hơn.

Đối mặt sự nhiệt tình của Từ Lệ Anh, Nghiêm Xuân Hương cảm thấy rất ngượng ngùng.

Lão Hách nhà cô muốn sớm cho Từ Lệ Anh và Kiến Quốc cùng ăn một bữa cơm, nhưng hôm qua lại bị cô ngăn lại.

Nghĩ đến Từ Lệ Anh mỗi lần nhìn thấy mình, ngoài trừ hỏi han chị dâu mấy câu ngoài miệng, thì lời trong lời ngoài đều muốn hỏi thăm tình hình gần đây của Lâm Kiến Quốc, làm Nghiêm Xuân Hương thiếu chút nữa hối hận chính mình ngăn đón Hách chính ủy, không tiến hành bữa cơm này có phải là sai rồi không.

Cũng may Nghiêm Xuân Hương là một đồng chí kiên định. Từ Lệ Anh dù tốt bụng lại nhiệt tình, nhưng cuối cùng sự lựa chọn vẫn là ở Lâm Kiến Quốc, vợ chồng họ tuyệt đối không thể tạo áp lực cho Lâm Kiến Quốc được, thế không phải là lẫn lộn đầu đuôi sao? Ban đầu, mục đích chính của Lão Hách là hy vọng cuộc sống hàng ngày của Lâm Kiến Quốc trôi qua tốt đẹp, nếu tìm một người không vừa ý, thì cuộc sống làm sao có thể tốt đẹp được chứ?

Do dự một chút, Nghiêm Xuân Hương cười cười nói: “Lệ Anh à, em hiện tại là sinh viên đại học Dân Binh, có thời gian thì nên dành cho việc học tập tri thức. Hơn nữa, trường các em hẳn là có rất nhiều hoạt động phong phú nhỉ, ngày thường nếu có thể thì cũng nên kết hợp tốt học tập với sinh hoạt. Em cũng nên cùng các bạn học trong trường thân thiết, tìm hiểu lẫn nhau mới đúng chứ.”

Các nam sinh viên của đại học Dân Binh, so với Lâm Kiến Quốc còn hơn kém một chút, nhưng so người bình thường thì ưu tú hơn biết bao nhiêu.

Vạn nhất Từ Lệ Anh cùng bạn học ở chung nhiều, lại phát hiện ra bạn học mình còn tốt hơn Lâm Kiến Quốc, hai người càng hợp nhau hơn thì sao?

Bình Luận (0)
Comment