Từ Lệ Anh vẫn đang làm việc, nghe vậy, ý cười trên mặt hơi cương một chút: “Chị dâu, đang êm đẹp, sao lại nói như vậy?”
Từ Lệ Anh càng muốn hỏi chính là, vợ Hách chính ủy nói lời này là có ý gì, muốn biểu đạt điều gì với cô.
Nghiêm Xuân Hương né tránh ánh mắt Từ Lệ Anh: “Không có gì, chỉ cảm thấy các em vẫn còn trẻ tuổi như vậy, tương lai hẳn là có rất nhiều sự lựa chọn. Thử mở lòng, giao lưu một chút cũng không phải chuyện xấu gì. Làm sinh viên, ánh mắt của em vẫn nên nhìn xa một chút, chỉ tập trung ở một chỗ, không phải có chút nhàm chán sao.”
Nói ra lời này, là Nghiêm Xuân Hương lấy tâm người đi trước mà khuyên nhủ.
Ngực Từ Lệ Anh “lộp bộp” một tiếng, thực hụt hẫng: “Chị dâu, nếu có gì, chị cứ nói thẳng cho em được không?” Nói úp úp mở mở không rõ ràng như vậy, để cô đoán tới đoán lui, không hay ho gì. Lỡ như là cô suy nghĩ nhiều, hiểu lầm ý của chị dâu, vậy thì đối với cô hay chị dâu đều không tốt.
Nghiêm Xuân Hương: “Là như vậy, Hách đồng chí nhà chị rất coi trọng Lâm Kiến Quốc. Chị dâu hiểu, em cảm thấy Lâm Kiến Quốc là một người không tồi, nhưng chuyện kết hôn này, cả hai người đều đồng ý mới được. Hách đồng chí sở dĩ quan tâm Lâm Kiến Quốc như vậy, cũng là hy vọng Lâm Kiến Quốc sau khi giải quyết vấn đề cá nhân, có thể càng chuyên chú trên con đường cách mạng, bảo vệ quốc gia cùng nhân dân, không phải sao?”
“Vâng.” Sau đó thì sao?
“…”
“Được, vậy chị nói thẳng.” Nói hàm súc một chút có thể giữ được mặt mũi cho Từ Lệ Anh, vấn đề là cô ấy lại nghe không hiểu, “Em cảm thấy Lâm Kiến Quốc là một người rất tốt, vậy cũng phải để Lâm Kiến Quốc cảm thấy em tốt thì một số chuyện mới có thể thành được.”
Từ Lệ Anh một chút đều không định nghĩ mọi chuyện theo hướng tiêu cực: “Chị dâu, ý của chị, em đã hiểu rồi. Chị yên tâm, em sẽ nỗ lực.”
Sau khi ném xuống một câu như vậy làm Nghiêm Xuân Hương nghẹn họng nhìn trân trối, Từ Lệ Anh rời đi. Nhưng cô còn chưa rời khỏi quân doanh, thì đã thấy Trần Ái Ân đang cõng Dương Dương đi về hướng này.
Từ Lệ Anh đứng ngây như phỗng. Trần Ái Ân cũng nhìn thấy Từ Lệ Anh, không đợi cô có phản ứng gì, Từ Lệ Anh không biết vì sao đột nhiên lại cúi đầu, nhanh chân rời đi, nửa điểm muốn cùng Trần Ái Ân nhiệt tình chào hỏi “tha hương ngộ cố tri” đều không có, chạy nhanh như gió, cứ như bị chủ nợ rượt đuổi không bằng.
“…” Trên mặt Trần Ái Ân đánh một cái dấu chấm hỏi, cô cũng chẳng phải lão hổ, không ăn thịt người. Phản ứng cứ như thấy quỷ của Từ Lệ Anh là có ý gì?
Kế tiếp, hai người đã từng làm bạn tốt đều cùng làm một chuyện, đó chính là hỏi thăm anh lính gác về lý do có mặt của người kia.
“À, Từ đồng chí hả, cô ấy là thân thích của Hách chính ủy.”
“…”
“Sao, Trần đồng chí hả, cô ấy là thân thích của nhà Lâm liên trưởng.”
“…”
Sau khi Trần Ái Ân về đến nhà, trong lòng bắt đầu cân nhắc chuyện Từ Lệ Anh và Hách chính ủy là thân thích. Nếu Hách chính ủy đúng là thân thích của Từ Lệ Anh mà nói, Lâm Kiến Quốc cũng đã từng khuyến khích cô đọc sách, Từ Lệ Anh không thể không biết chuyện sắp tới sẽ khôi phục thi đại học được. Sinh viên tốt nghiệp đại học Dân Binh rốt cuộc đâu được coi trọng bằng sinh viên tham gia thi đại học chứ.
Khi Lâm Kiến Quốc mang một thân đầy mồ hôi nặng mùi trở về, trong phòng đã bay tới mùi đồ ăn thơm phức. Ngửi được hương vị này, Lâm Kiến Quốc bụng càng đói hơn. Quả nhiên, trong nhà có con gái chính là không giống ngày thường: “Ái Ân, em làm món gì ngon à.”
“Không làm gì cả.” Trần Ái Ân ghét bỏ mà tránh tránh qua một bên, “Anh không phải ăn ở nhà ăn sao?”
Không chỉ Trần Ái Ân ghét bỏ, Dương Dương cũng tỏ ra khó chịu mà xoay đầu, biểu tình giống Trần Ái Ân như đúc, đưa lưng về phía Lâm Kiến Quốc.
Lâm Kiến Quốc cười, ha, tên nhóc này, dám ghét bỏ ba hả? Lâm Kiến Quốc không nói hai lời, đem Dương Dương từ trong ngực Trần Ái Ân xách tới trong ngực anh: “Con đúng là con nít quỷ chưa rõ sự đời, đây gọi là hương vị đàn ông, là mùi mà đàn ông chân chính mới có. Đừng có giống như đàn bà con gái đó, đàn ông trên người sao có thể không có chút mùi chứ?”
Do nhiễm thói quen của Trần Ái Ân nên trên người Dương Dương luôn rất sạch sẽ, hơn nữa người Trần Ái Ân còn luôn có mùi thơm. Đột nhiên gặp phải một vị ba nuôi là đàn ông thô thiển như Lâm Kiến Quốc, thằng nhỏ đúng là chịu phải đả kích lớn, cả người dãy dụa vặn mình giống như bánh quai chèo mà kêu oa oa.
Trần Ái Ân nói: “Muốn dạy dỗ nó thành dạng đàn ông gì cũng được, có điều chờ mười năm nữa lại tới, cám ơn. À mà, em muốn hỏi anh chút việc.”
“Chuyện này cùng chuyện em đột nhiên giận dỗi anh có quan hệ gì không?”
Trần Ái Ân: “…” “Em khi nào thì giận dỗi anh?”
“Vậy anh đây không trả lời.”
“…” Trần Ái Ân hít một hơi, “Có một chút quan hệ.”
Lâm Kiến Quốc nhìn về phía Trần Ái Ân: “Nói.”
“Em ở bộ đội nhìn thấy Từ Lệ Anh, có người nói với em, Từ Lệ Anh là thân thích nhà Hách chính ủy, chuyện này không thể đi!”
“Chuyện này đúng là không thể.” Lâm Kiến Quốc gật đầu, “Chuyện nhà Hách chính ủy như thế nào, anh đều rõ, anh ấy không có thân thích nào như Từ Lệ Anh cả. Từ Lệ Anh không phải là thanh niên tri thức xuống nông thôn của đội sản xuất bọn em sao? Chẳng lẽ, cô ta lấy được danh ngạch tới đại học Dân Binh?”
Thanh niên tri thức xuống nông thôn nhiều như vậy, danh ngạch đến đại học Dân Binh lại chỉ có mấy cái, tăng nhiều cháo ít, quả nhiên là cô ta rất lợi hại.