Trần Ái Ân đầu tiên là vui vẻ, sau lại hơi giận: “Anh sao lại biết Từ Lệ Anh học tại đại học Dân Binh, anh có vẻ quan tâm, hiểu biết cô ấy nhỉ?”
Lâm Kiến Quốc cũng không rõ vì sao Trần Ái Ân lại để ý Từ Lệ Anh như vậy: “Cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi, lấy đâu ra mà quan tâm với chả hiểu biết. Lần trước lúc về nhà em thăm Dương Dương có gặp qua vài lần, cảm thấy cô gái này mưu mô không ít.”
Tin tức Lâm Kiến Quốc có được dĩ nhiên nhiều hơn Trần Ái Ân rồi. Lúc ấy Từ Lệ Anh mỗi ngày đều thành thành thật thật xuống đất, tạo hảo cảm với đại đội trưởng, Lâm Kiến Quốc đều thấy rõ ràng, từ lúc đó anh cũng đã có một chút suy đoán rồi. Phụ cận nơi doanh trại đóng quân có một khu nhà đại học Dân Binh, Lâm Kiến Quốc lại không phải hôm nay mới biết. Vừa nghe Trần Ái Ân nhắc tới nhìn thấy Từ Lệ Anh, anh dĩ nhiên có thể đoán được Từ Lệ Anh đã trở thành sinh viên đại học Dân Binh.
Nghĩ đến Trần Ái Ân và Từ Lệ Anh vẫn là bạn tốt, Lâm Kiến Quốc nhắc nhở một câu: “Anh không can thiệp chuyện bạn bè của em. Em nếu thật sự cảm thấy cô gái này không tồi, muốn cùng cô ấy làm bạn thì có thể có lui tới, nhưng đừng quá thân thiết, phải bảo trì khoảng cách.”
Bảo trì khoảng cách, vậy là ấn tượng không tốt lắm nhỉ?
“Anh và Từ Lệ Anh rất thân à?”
“Không thân, nói qua không quá ba câu.” Còn chưa đủ để gọi là có quen biết ấy chứ.
“Ừ.”
Nghi vấn trong lòng Trần Ái Ân thì đã được giải đáp, còn Lâm Kiến Quốc thì chưa: “Giờ đến phiên anh hỏi em, hôm trước ban đầu còn tốt, sao tự dưng lại chiến tranh lạnh, giận dỗi với anh. Em giận dỗi với anh cũng không sao, em là con gái, anh cũng nên bao dung em. Nhưng mà, nguyên nhân sự tình thế nào, em cũng phải nói với anh một chút chứ. Nếu là lỗi do anh, lần sau anh sẽ chú ý, miễn cho lại chọc em khó chịu.”
Trần Ái Ân: “Anh nghiêm túc đấy à?”
Lâm Kiến Quốc: “Anh vẫn luôn rất nghiêm túc. Em có phải hiểu lầm anh chỗ nào không? Chủ tích Mao đã nói rồi, không lấy kết hôn làm tiền đề, thì đều là đùa giỡn lưu manh. Anh là quân nhân, sao có thể đùa giỡn lưu manh được.”
Heo con Dương Dương đã được ăn no, đang vùi vào trong ngực Trần Ái Ân ngủ ngon lành. Sờ sờ khuôn mặt nhỏ của thằng bé, Trần Ái Ân đem Dương Dương đặt ở giường trong phòng, sau đó đi ra, mặt đối mặt với Lâm Kiến Quốc, nói: “Anh mới vừa nói hiểu lầm, nhưng theo em thấy, cũng không hoàn toàn là hiểu lầm đâu.”
“Là sao?”
“Lúc còn là thanh niên tri thức ở đội sản xuất xã Hồng Kỳ, Từ Lệ Anh vẫn thường xuyên cùng em nhắc đến anh đó, còn nói Dương Dương là con trai chị Ái Trạch, về sau anh cưới người vợ như thế nào thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của Dương Dương ra sao. Bởi vì nhà em cũng coi như nhà mẹ đẻ chị Ái Trạch, vạn nhất anh muốn tái hôn, cô ấy nói với em là, người nhà em hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến quyết định chọn vợ của anh. Cô ấy cũng thường nói với em, Dương Dương rất đáng yêu, là đứa bé ngoan. Cô ấy nói tương lai nếu có lấy chồng, cũng muốn sinh một đứa con đáng yêu như Dương Dương.”
“…”
Lâm Kiến Quốc không vui mà nhíu mày, Từ đồng chí này sao có thể nói chuyện tuỳ tiện như vậy?
“Anh nghe em kể cũng đoán được ý tứ của cô ấy rồi chứ?”
“Ừ, cũng đại khái thôi, không chắc trăm phần trăm.”
Trần Ái Ân hít sâu một hơi: “Kể cho anh thêm một chuyện nữa. Từ Lệ Anh nói với em, nhà em lo lắng chuyện tái hôn của anh, không chừng chỉ là lo xa vớ vẩn. Cô ấy không rõ những người khác nghĩ thế nào, dù sao với cô ấy mà nói, Dương Dương là đứa bé ngoan như vậy, cô ấy nhất định sẽ nó xem như con ruột của mình.”
Lời này của Từ Lệ Anh, ám chỉ đều đã rõ ràng.
Thế nhưng nguyên chủ vẫn luôn xem Từ Lệ Anh là bạn thân nhất của mình, chưa từng nghĩ qua hàm ý của Từ Lệ Anh khi nói những lời.
Có lẽ nguyên nhân chính là vì nguyên chủ cũng không phải đối tượng được Lâm Kiến Quốc công nhận, Từ Lệ Anh mới có thể nói những lời nửa giả nửa thật đó, dụ dỗ nguyên chủ nổi lên ý xấu với Dương Dương, cuối cùng còn hại chết Dương Dương.
Nếu Dương Dương không chết, như vậy dựa theo tính cách nhân vật này, dù là có tình cảm hay không, Lâm Kiến Quốc cũng sẽ vì cho Dương Dương một gia đình hoàn chỉnh mà cưới nguyên chủ, khiến cho Từ Lệ Anh thất bại.
Dương Dương không còn, Lâm Kiến Quốc sẽ không cưới nguyên chủ, Từ Lệ Anh gả cho Lâm Kiến Quốc còn không cần làm mẹ kế, thật sự là một mũi tên bắn trúng hai con chim.
Lúc nói những lời này, Trần Ái Ân vẫn luôn chú ý quan sát phản ứng của Lâm Kiến Quốc.
Lâm Kiến Quốc mặt đen: “Không phải em đã biết Từ đồng chí là loại người gì rồi à, vậy sao lại còn cùng cô ta làm bạn?”
Là người được Từ Lệ Anh nhớ thương, Lâm Kiến Quốc chẳng những không tỏ ra đắc ý, mà ngược lại còn cảm thấy rất phiền chán.
Bị một nữ đồng chí không tự ái, không biết thẹn lại có một bụng ý nghĩ coi trọng, đây không phải xui xẻo thì là gì.
“Không kết bạn thì làm sao em biết cô ấy là tốt hay xấu được. Sau khi biết rõ rồi, anh có thấy em còn tiếp xúc với cô ấy nữa sao? Nếu không phải tình cờ gặp ở trong doanh trại bộ đội, em cũng không biết cô ấy đã rời khỏi đội sản xuất Hồng Kỳ, thành sinh viên đại học Dân Binh nữa kìa.” Bất đắc dĩ, Trần Ái Ân chỉ có thể đội cái nồi này thay cho nguyên chủ thôi, ai bảo hiện tại cô là Trần Ái Ân, không phải Từ Ái Ân chứ.