Lâm Kiến Quốc: “Được rồi, coi như những lời em nói đều đúng cả đi. Vậy thì vì sao sau khi em nhìn thấy Từ Lệ Anh lại qua giận dỗi với anh? Tạm thời cứ cho là Từ đồng chí có ý với anh đi, nhưng anh cảm thấy hành vi ngôn từ của mình với cô ấy vẫn rất khách sáo, không có vấn đề gì cả. Em không nói, anh còn không biết Từ đồng chí đến học tại đại học Dân Binh đâu đấy.”
Nói tóm lại, Lâm Kiến Quốc cảm thấy anh chẳng làm gì cả, vì sao Trần Ái Ân lại giận dỗi với anh?
Chỉ đơn giản là vì Từ Lệ Anh đơn phương có ý với anh?
“Trần Ái Ân đồng chí, Từ Lệ Anh coi trọng anh, em liền giận dỗi. Có phải em nên giải thích với anh một chút hay không?” Lâm Kiến Quốc đang suy nghĩ thì đột nhiên nảy sinh ra một ý tưởng.
Nếu Trần Ái Ân không có ý với anh, thì việc gì phải so đo để ý các nữ đồng chí khác thích hay ghét anh làm gì?
Trần Ái Ân nhìn thẳng vào mắt Lâm Kiến Quốc, đen bóng, khiến cô không thể dời mắt chính là, đáy mắt anh không ngừng toát ra niềm vui sướng và sự kiên định.
Nếu không tồn tại định luật nam nữ chủ, Trần Ái Ân cảm thấy Lâm Kiến Quốc cũng xem như là một đối tượng không tồi.
Ít nhất Lâm Kiến Quốc nói câu kia bao dung, à, dục vọng cầu sinh không thấp.
“Anh là người sắp thăng chức thành doanh trưởng, anh chắc chắn muốn cùng một cô gái nông thôn như em ở bên nhau? Quân hôn được bảo hộ đó, cho dù địa vị của anh cao hơn so với em, nhưng nếu sau khi anh cũng em kết hôn lại cùng nữ đồng chí khác dây dưa không rõ, sự việc một khi bị lộ, anh ở bộ đội cũng không còn gì đâu. Tiên binh hậu lễ, em cũng không phải là cái loại bị người ta bắt nạt còn ngậm bồ hòn làm ngọt đâu đấy.”
Ở thời hiện đại đã gặp quá nhiều ví dụ về đàn ông một khi có tiền có quyền liền trở nên đồi bại, sở dĩ Trần Ái Ân vẫn luôn không muốn kết hôn, cũng ít nhiều là bị điều này ảnh hưởng.
Nói trắng ra là, Trần Ái Ân nhát gan, cô không muốn mạo hiểm như vậy, cũng ngại phiền toái nữa.
Lâm Kiến Quốc dở khóc dở cười: “Ái Ân, anh nói em đối với anh có hiểu lầm em còn không thừa nhận. Anh là quân nhân, nặng nhất là lời hứa. Anh muốn cùng em bên nhau, vậy chắc chắn đó là chuyện cả đời, sẽ không thay đổi.”
Anh thực sự không rõ, anh đã làm chuyện gì mà khiến cho Trần Ái Ân không tín nhiệm anh như vậy: “Có phải là vì chuyện của Ái Trạch không?” Nếu thật vậy, Lâm Kiến Quốc cảm thấy anh so với Đậu Nga còn oan hơn. Ái trạch là em gái anh, là vợ của anh em tốt, anh với Ái Trạch thật sự không dính dáng gì tình cảm nam nữ hết.
“Không liên quan đến chị ấy.” Nhưng cụ thể liên quan đến cái gì, Trần Ái Ân cũng sẽ không nói cho Lâm Kiến Quốc biết, “Thế giới này lớn như vậy, anh mới thấy qua được mấy nữ đồng chí chứ. Vạn nhất về sau nhìn thấy một người càng tốt, càng xinh đẹp hơn, anh cũng có thể bảo đảm sẽ không thay đổi?”
Lâm Kiến Quốc: “Thế giới lớn như vậy, nữ đồng chí nhiều như vậy, cứ theo cách em nói, anh có dành hết thời gian cả đời để xem hết các nữ đồng chí một lượt cũng đều không đủ dùng.”
Trần Ái Ân không nói gì, tựa hồ là đang tự hỏi. Nhìn thấy Trần Ái Ân như vậy, Lâm Kiến Quốc cũng không quấy rầy cô.
Anh không sợ Trần Ái Ân suy xét chuyện của hai người, anh chỉ lo Trần Ái Ân vẫn luôn cõng thân phận “cô em vợ” trên người, không cho anh vào trong phạm vi đối tượng được suy xét thôi.
Như là đã suy nghĩ cẩn thận, Trần Ái Ân nghiêm túc nói: “Thứ nhất, em tuổi không lớn, có thể cùng anh một chỗ, nhưng không vội kết hôn. Thứ hai, hai ta nếu thật sự thành đôi, ở quan hệ nam nữ cần thiết phải rành mạch, bình đẳng. Anh được phép thì em cũng được phép. Thứ ba, chờ em nghĩ ra, lại bổ sung sau. Có ý kiến gì không?”
“Không.” Lâm Kiến Quốc được như nguyện mà cười, “Hiện tại em là đối tượng của anh rồi chứ?”
“Ừ.” Suy nghĩ cẩn thận, Trần Ái Ân cũng không giả vờ rụt rè làm gì, “Nhớ đó, anh giờ là đối tượng của em rồi. Lúc gặp mặt các nữ đồng chí khác, anh phải bảo trì khoảng cách đấy. Lỡ mà lãnh đạo hay gì đó muốn giới thiệu đối tượng cho anh, anh phải cự tuyệt ngay đó. Đương nhiên, em cũng sẽ tuân thủ theo như vậy.”
Cô sẽ không làm chuyện “chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn” đâu.
Đã nghe ra điểm mấu chốt mà Trần Ái Ân để ý đến, Lâm Kiến Quốc liên tục biểu lộ chân thành: “Anh sẵn sàng tiếp thu lãnh đạo giám sát ở bất cứ thời gian nào, bất cứ địa điểm nào. Ái Ân à, anh hy vọng em có thể thử tin tưởng anh nhiều hơn một chút, không cần bởi vì thái độ, cảm xúc của người khác mà ảnh hưởng đến cái nhìn của em về anh. Ngoài trừ chuyện chị gái em có chút phức tạp ta, anh, Lâm Kiến Quốc này làm việc đều quang minh chính đại, không có gì phải dấu giếm cả. Huống chi, chuyện chị gái em cũng là tình thế bắt buộc, anh cũng không còn cách nào.”
Trần Ái Ân đỏ mặt, ngượng ngùng thừa nhận chính mình lâu nay vẫn ở trong gông cùm xiềng xích do những tình tiết đã đọc được trong sách xây nên, vẫn luôn không tin tưởng Lâm Kiến Quốc, cảm thấy Lâm Kiến Quốc và Từ Lệ Anh mới là couple chính chủ, không thể huỷ được.
Hiện tại ngẫm lại, couple chính chủ cái chim ý.