Chương 66
Dựa theo tình tiết trong sách, lúc này Dương Dương đã chết, thái độ của Lâm Kiến Quốc với Trần gia cũng đã từ cảm kích biến thành thù hận.
Thực tế thì sao, Lâm Kiến Quốc vừa nghe mẹ cô bị bệnh liền giúp đỡ thu xếp chu đáo. Anh còn chẳng phải là con rể Trần gia, vậy mà lo lắng mọi chuyện so với con trai trong nhà là Trần Bảo Quốc còn muốn chu toàn hơn nhiều.
Nếu câu chuyện đã phát triển theo một lộ tuyến mới thoát ly hoàn toàn cốt truyện ban đầu kia, vậy có phải là cô cũng có thể đem một Lâm Kiến Quốc đang sống sờ sờ trước mặt mình và một Lâm Kiến Quốc lạnh như băng mà cô đã từng đọc được trong sách tách ra không, coi như là hai người?
Tưởng tượng như vậy thì những điểm Trần Ái Ân đã từng rối rắm quả nhiên hầu hết đều biến mất.
Nháy mắt, Trần Ái Ân như là đã tích đủ tự tin, tay cô như vuốt ve mà dừng ở trên khuôn mặt kiên cường của Lâm Kiến Quốc, cường thế nói: “Nhớ kỹ cho em, từ giờ khắc này trở đi, anh chính là người đã có đối tượng rồi. Em ấy à, đặc biệt keo kiệt. Anh nếu mà cùng mấy cô gái nhỏ chưa có đối tượng hay chưa kết hôn thân thiết quá, lòng em sẽ không thoải mái. Em mà không vui, thì cũng sẽ quậy anh đó. Anh muốn cuộc sống bình yên ư, vậy thì hoặc là đổi một đối tượng khác, hoặc là nghe lời em dặn, mỗi lần tiếp xúc với những nữ đồng chí đó phải giữ khoảng cách ba bước chân. Nghe hiểu chứ, có thể làm được không?”
Bàn tay nhỏ mềm như bông dừng ở trên mặt mình, Lâm Kiến Quốc nhịn không được lỗ tai nóng lên, nhưng cũng không muốn tránh.
Cảm giác cứ như có ai đó cầm một chiếc lông chim màu trắng, dài lại mềm nhẹ, một chút lại một chút mà trêu chọc trái tim anh, như ngứa mà không ngứa, khó chịu lại thoải mái.
Lâm Kiến Quốc hít sâu một hơi, một phen bắt được bàn tay nhỏ đang làm càn trên mặt mình của Trần Ái Ân: “Hai ta là đối tượng, vậy thì anh cũng muốn dặn dò em một chút. Anh là quân nhân, em là đối tượng của quân nhân, cho nên phải hành xử cẩn trọng, hào phóng, trước mặt mọi người không được làm những việc như thế này, ảnh hưởng không tốt.”
Trần Ái Ân cười nhạo: “Vậy anh thả tay em ra đi, nắm chặt như vậy, ảnh hưởng không tốt. Còn có, niết xoa cái gì? Ảnh hưởng càng không tốt!”
Còn nói chính mình không phải lưu manh, bắt lấy tay con gái nhà người ta xoa xoa như vậy, chỗ nào không lưu manh?
Lâm Kiến Quốc thanh giọng một chút: “Anh nói là trước mặt người khác, giờ đang ở nhà mà, yêu cầu không nhiều như vậy.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Kiến Quốc năm tay nữ đồng chí, ừ, đặc biệt mềm, làn da còn co giãn, khác hẳn tay anh.
Cho dù lòng bàn tay Trần Ái Ân có một chút vết chai mỏng, nhưng đối với Lâm Kiến Quốc mà nói, hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến xúc cảm, sờ thật thích.
Lâm Kiến Quốc cảm khái một tiếng trong lòng: Đây là tay đối tượng của anh đó!
Làm một người đàn ông, làm một người đàn ông lớn tuổi, làm một người đàn ông lớn tuổi lần đầu nắm tay con gái, Lâm Kiến Quốc lúc này mới sờ lên tay nhỏ thôi mà trong lòng đã ngứa ngáy khó nhịn rồi. Muốn ngồi gần Trần Ái Ân một chút, chân có thể dán cùng một chỗ lại càng tốt.
Nhìn Lâm Kiến Quốc dọn ghế qua bên cạnh mình, Trần Ái Ân biểu hiện hơi 囧, nhưng cũng không cự tuyệt.
Đã đáp ứng bên nhau rồi, ngồi gần một chút như này là bình thường.
Trong khi Lâm Kiến Quốc con đang thật vất vả dọn ghế đến bên người Trần Ái Ân thì “Oa” một tiếng. Dương Dương vốn đang ngủ một mình trong phòng ngủ đã tỉnh, sau đó bởi vì không thấy Trần Ái Ân đâu, lại ở chỗ mới lạ lẫm mà sợ tới mức oa oa khóc lớn.
Trần Ái Ân “cạch” một tiếng đứng lên, chạy vào buồng trong đem Dương Dương ôm ra.
Lâm Kiến Quốc ngồi không nhúc nhích giương mắt nhìn, tay nhỏ vất vả lắm mới nắm được đã không còn nữa rồi, đùi dán đùi như mong ước cũng đã chạy mất tiêu.
Gặp lại Dương Dương với vẻ mặt uỷ khuất đang làm nũng rúc vào trong ngực Trần Ái Ân, không biết đang nói gì mà “a a ô ô” luôn miệng, cuối cùng còn không biết xấu hổ mà đem khuôn mặt béo ú vùi vào trong ngực Trần Ái Ân cọ cọ, Lâm Kiến Quốc nhìn mà đỏ cả mắt.
“Lúc ở nhà, Dương Dương cũng dính em như vậy sao?”
Dỗ tốt thằng bé, Trần Ái Ân đáp: “Ừ, chắc do phần lớn thời gian là em chăm sóc nó, nên thằng bé khá ỷ lại em, nó khóc, ai khác dỗ cũng đều không chịu nín.”
Nghĩ lại thì Trần Ái Ân năm nay còn chưa tới mười chín, trong mắt người Trần gia, cô có khác nào đứa bé đâu, Lâm Kiến Quốc lại một lần nữa cầm tay Trần Ái Ân: “Ái Ân à, nửa năm qua vất vả em rồi. Thằng bé Dương Dương này chắc khó nuôi lắm nhỉ? Động một chút liền khóc. Không sao, chờ nó lớn lên chút nữa, anh sẽ mang nó theo, sửa lại cái tính xấu này.”
Là một bé trai, sao có thể nũng nịu yếu ớt như vậy được, sau này làm thế nào mà bảo vệ cho em trai em gái đây?
Dương Dương mới chỉ là một đứa bé còn chưa tới một tuổi, còn chưa biết nói chuyện nên phải dùng tiếng khóc để biểu đạt cảm xúc, đây là điều hết sức bình thường. Trần Ái Ân còn chưa kịp giải thích thì Dương Dương đã nhanh chóng hành động, vì chính mình lên tiếng.
“Nha!” Sau khi hét lên một tiếng, thằng bé vươn móng vuốt nhỏ hướng đến mu bàn tay đang cầm tay Trần Ái Ân của Lâm Kiến Quốc mà tát một phát. Vẫn không thả ra? Dương Dương lại vùng vẫy, bướng bỉnh mà dùng hai tay níu lấy tay Lâm Kiến Quốc, một hai phải làm cho Lâm Kiến Quốc buông tay của Trần Ái Ân ra mới chịu.