Chương 67
Lâm Kiến Quốc đâu để chút sức lực này của Dương Dương vào mắt chứ, Trần Ái Ân đã là đối tượng của anh rồi, nắm tay có một chút cũng còn cần thằng bé Dương Dương đống ý ấy hả?
Cả khuôn mặt nhỏ của Dương Dương đều nghẹn đỏ cũng không có thể gỡ được tay của Lâm Kiến Quốc ra. Nó mếu máo, hít hít mũi, mắt rưng rưng coi bộ lại sắp khóc lớn một hồi.
Trần Ái Ân rút tay mình về, nhẹ nhàng vỗ sau lưng Dương Dương: “Không khóc không khóc, Dương Dương nhà chúng ta là tiểu nam tử hán đó, không khóc nha.”
Dương Dương lập tức đổi sắc mặt, nước mắt vừa thu lại là thằng bé đã đem bàn tay mới rút về của Trần Ái Ân ôm vào trong ngực mình: “Ma, ma ma.” Ma ma, ta, ta.
Lâm Kiến Quốc tức, thằng nhóc này còn có chiêu nước mắt thích thì chảy mà thích là ngưng nữa hả, cố ý hả con?
Trần Ái Ân kinh ngạc: “Dương Dương, con kêu dì là gì?”
“Ma ma.” Dương Dương chỉ mới nói được âm có âm không, nhưng mỉm cười ngọt ngào lại thấm vào tâm phổi, cực kỳ ấm lòng người.
“Gọi sai rồi, kêu dì nhỏ.” Dương Dương thật sự là con trai Trần Ái Trạch, phải gọi cô là dì nhỏ mới đúng.
“Ma ma.”
“Dì nhỏ.”
Dương Dương chớp chớp mắt, một trận quơ chân múa tay: “Nha nha nha……”
“……”
Trần Ái Ân há hốc mồm nhìn Dương Dương, “Phỏng chừng là nghe em kêu mẹ nhiều nên cu cậu học theo. Chờ Dương Dương thật sự có thể nói được, em lại dạy thằng bé.”
Lâm Kiến Quốc lắc đầu: “Không sao, gọi mẹ thì cứ để gọi mẹ đi, vừa lúc về sau cũng không cần sửa miệng. Không biết Dương Dương có thể gọi ba hay không. Dương Dương, gọi ba ba nào.” Anh bắt lấy móng vuốt nhỏ của thằng bé đang để trên ngực Trần Ái Ân, dạy Dương Dương gọi ba.
“A a a.” Dương Dương sốt ruột, muốn cướp cả móng vuốt nhỏ của mình, ba cái gì mà ba, người xấu!
“Không phải a, là ba ba.”
“Nha nha nha!”
Mắt thấy “hai cha con” sắp cãi nhau đến nơi, Dương Dương mới nín khóc chưa bao lâu lại muốn khóc tiếp, Trần Ái Ân cảm thấy cạn lời: “Anh đừng có chọc Dương Dương nữa, thằng bé đến mẹ cũng còn kêu hàm hàm hồ hồ, không rõ ràng lắm, anh lại còn trông cậy nó sẽ nhanh như vậy sẽ kêu ba ba? Cũng đừng hâm mộ em, chờ Dương Dương có thể học gọi mẹ chuẩn rồi, về sau nó nhìn thấy ai cũng gọi mẹ hết cho coi.”
Điểm này Trần Ái Ân rất có kinh nghiệm, cô chưa kết hôn chưa có con, nhưng bạn bè đồng nghiệp xung quanh thì đã gặp trường hợp này cả rồi.
Có một lần, bạn cô ôm đứa con mới một tuổi đang bập bẹ học nói đến buổi hẹn ăn cơm với cô. Bạn cô bảo đứa bé gọi dì đi, vậy mà nó vừa há miệng đã gọi Trần Ái Ân một câu “mẹ”, làm Trần Ái Ân cười ngất, mình không cần sinh con đã có thể làm mẹ rồi.
“Nhưng mà, Lâm Kiến Quốc, anh thật sự để Dương Dương kêu em là mẹ sao?” Bởi vì chuyện sửa miệng, Trần Ái Ân mới không hy vọng Dương Dương từ nhỏ đã gọi sai xưng hô, “Không phải Dương Dương còn có ông nội sao? Ông nội thằng bé chưa nói Dương Dương về sau do ai nuôi ạ?”
Con trai đã không còn, người nhà họ Chu không quan tâm gì đến đứa cháu nội Dương Dương này sao?
Lâm Kiến Quốc thấp giọng hàm hồ mà nói: “Người Chu gia, không quá thích Ái Trạch.” Bởi vì có mẹ là Ái Trạch nên thái độ của Chu gia với Dương Dương rất phức tạp.
Chu Ngôn Cẩn là đứa con trai duy nhất của Chu lão. Chu lão vọng tử thành long, một lòng muốn con trai mình tìm một người vợ môn đăng hộ đối, thậm chí có thể giúp đỡ cho sự nghiệp sau này của Chu Ngôn Cẩn thì càng tốt. Nói trắng ra là, Chu lão muốn cho con trai mình liên hôn. Dù sao ở thời của bọn ông cũng đều như vậy, hai bên gia trưởng giới thiệu đối tượng kết hôn, thấy mặt nhau, cũng không nói được mấy câu liền kết hôn.
Nhìn mà xem, vậy mà cũng sống được với nhau mấy chục năm đấy thôi, cách này có gì không tốt nào.
Nhưng Chu Ngôn Cẩn bị ảnh hưởng bởi tư tưởng mới, không đồng ý với quan niệm hôn nhân này của Chu lão. Mặc dù là vậy, Chu lão cũng không cần sự đồng ý của Chu Ngôn Cẩn mà trực tiếp tuyên bố với bên ngoài rằng Chu Ngôn Cẩn đã đính hôn. Dĩ nhiên, cô gái đó cũng được chọn dựa theo yêu cầu điều kiện ông đặt ra rồi.
Lúc ấy mới mười mấy tuổi đầu, Chu Ngôn Cẩn căn bản là không thể phản kháng được. Nhưng từ sau khi đính hôn, Chu Ngôn Cẩn cùng vị hôn thê này không hề tiếp xúc với nhau nữa. Có thể là thời kỳ phản nghịch mà cũng có thể là thật sự ghét bỏ, Chu Ngôn Cẩn chưa từng thừa nhận vị hôn thê này.
Vậy mà ở thời điểm đau đầu nhất của Chu Ngôn Cẩn, mười năm biến động bắt đầu.
Không giống như Chu gia kiên trì giữ vững lập trường, gia tộc vị hôn thê của Chu Ngôn Cẩn lại tương đối thức thời, không những không cùng người cầm quyền đương thời đối chọi mà ngược lại, còn dựa thế mà làm.
Ở tình huống lập trường chính trị bất đồng, gia đình đối tượng của Chu Ngôn Cẩn chủ động đưa ra đề nghị muốn cùng Chu Ngôn Cẩn giải trừ hôn ước, hơn nữa sau khi giải trừ hôn ước, việc đầu tiên làm lại là cùng Chu gia phân rõ giới tuyến, tỏ vẻ hai nhà đã không còn quan hệ.
Thời điểm ban đầu, Chu lão còn định đem nhà thông gia kéo vào phe cánh của mình đấy chứ, ai biết được đối phương lại dứt khoát nhanh hơn ông một bước, đơn phương giải trừ hôn ước giữa hai nhà.