Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 69 - Chương 69.

Chương 69. - Chương 69. -

Chương 69

Điểm này, thật đúng là bị Trần Ái Ân đoán đúng rồi. Không lâu sau, trong tương lai, bởi vì quan hệ đến Dương Dương mà cô sẽ gặp người nhà họ Chu. Người Chu gia không thích Trần Ái Trạch, cũng chẳng thích Dương Dương, thì sao lại có thể cho Trần Ái Ân sắc mặt tốt được, lời trong lời ngoài đều lộ ra ý tứ Chu Ngôn Cẩn chính là bị Trần Ái Trạch hại chết.

Đã sớm biết Trần Ái Ân là một cô gái thông minh, thấy trong lòng cô đã có nhận định của riêng mình, Lâm Kiến Quốc cũng không tốn công che che giấu giấu cho người nhà họ Chu làm gì: “Thái độ của Chu gia là gì không quan trọng, Cẩn Ngôn là anh em của anh, Ái Trạch là em gái anh, cho nên Dương Dương cũng là ruột thịt của chúng ta. Về sau dù hai ta có con, Dương Dương cũng chính là anh cả của con chúng ta. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình nhất định rất tốt.”

Nghe được Lâm Kiến Quốc trả lời thật đàn ông như vậy, Trần Ái Ân liền đỏ mặt, sau đó nhịn không được quát Lâm Kiến Quốc: “Đừng nói bậy, ai, ai cùng anh sinh con hả!”

Trần Ái Ân ở thời hiện đại sở dĩ dây dưa không muốn kết hôn, một là lo lắng sau khi kết hôn, người đàn ông sẽ trở nên lăng nhăng hư hỏng, hai là ghét bỏ những người đàn ông không có bản lĩnh, ko có hoài bão mà cô đã gặp gỡ. Làm có chút chuyện nhỏ, thế mà không phải hỏi ý kiến người lớn trong nhà thì là hỏi bạn gái, đầu trên cổ cũng chỉ mọc lên cho đẹp, để làm cảnh thôi, một chút tác dụng đều không có.

Loại người giống như Lâm Kiến Quốc, có lý tưởng là sẽ kiên trì đến cùng, Trần Ái Ân thật sự rất thưởng thức.

Phụ nữ, không phải thật sự nghĩ không kết hôn, chỉ là thật sự không gặp được người đàn ông mà mình thích thôi.

“Em không phải là đối tượng của anh à?”

“Là đối tượng của anh, thì nhất định sẽ kết hôn sao?”

Lâm Kiến Quốc nhíu mày: “Em định đùa giỡn lưu manh với anh hả?”

Trần Ái Ân không tiếp thu sự lên án của Lâm Kiến Quốc: “Ai là người đùa giỡn lưu manh với anh chứ, anh nói bậy.”

“Không định đùa giỡn lưu manh với anh, vậy không phải là sẽ cùng anh kết hôn sao? Kết hôn, dĩ nhiên phải sinh em bé rồi.”

Trần Ái Ân trợn trắng mắt, quyết định yên lặng thu hồi lại mấy lời vừa khen Lâm Kiến Quốc, Lâm Kiến Quốc đúng là rất có lý tưởng, có bản lĩnh, những vấn đề là, tựa hồ có chút chủ nghĩa đại nam tử, là đồ móng heo bự.

Sau khi Trần Ái Ân cùng Lâm Kiến Quốc tâm sự, không khí lúc hai người ở chung tự nhiên là tốt hơn rất nhiều. Trần Ái Ân không hề bài xích Lâm Kiến Quốc tới gần hay ngại ngùng với sự thân cận của anh nữa, đồng thời cũng thoải mái tiếp nhận sự chiếu cố của Lâm Kiến Quốc với Trần mẹ.

Ở dưới bầu không khí như vậy, Trần Ái Ân rất nhanh mà bỏ qua Từ Lệ Anh - vốn là nữ chủ của thế giới này, chẳng mấy chốc mà quên đi sự tồn tại của Từ Lệ Anh.

Thật vất vả Trần Ái Ân mới thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cốt truyện gốc, nguyện ý xem Lâm Kiến Quốc như là một người hoàn toàn khác với nhân vật gốc ban đầu trong tiểu thuyết. Thế nhưng, vậy mà vẫn còn có người còn giữ vững được thiết lập nhân vật ban đầu của mình, không hề từ bỏ.

Sau khi tin đồn Trần Ái Ân là đối tượng của Lâm Kiến Quốc, mang mẹ ruột tới bên này xem bệnh được lan truyền, càng ngày càng có nhiều người biết, thậm chí còn truyền tới tận tai Từ Lệ Anh. Sau khi nghe được, Từ Lệ Anh lập tức hành động.

Từ Lệ Anh đầu tiên là vẫn giống như trước, trong tay xách theo vài món đồ, ân cần mà đến nhà Hách chính ủy, còn giúp Nghiêm Xuân Hương cọ cọ rửa rửa, một bộ dáng nghiễm nhiên là cùng Hách gia rất thân thiết. Ở Hách gia xoát xong cảm giác tồn tại, sau khi làm cho Nghiêm Xuân Hương cảm thấy thật sự rất ngại ngùng, thừa dịp Nghiêm Xuân Hương còn chưa nói gì, Từ Lệ Anh lại dứt khoát rời khỏi Hách gia, đứng ở phụ cận cổng vào doanh trai, chờ Trần Ái Ân xuất hiện.

Vừa thấy Trần Ái Ân cõng Dương Dương, trong tay xách theo một hộp cơm không trở về, Từ Lệ Anh không nói hai lời, một bước thật dài vọt tới trước mặt Trần Ái Ân.

Một bóng người đột nhiên vọt đến trước mặt mình, Trần Ái Ân thực sự là sợ hết hồn.

Sau khi nhìn rõ đó là Từ Lệ Anh, Từ Lệ Anh đột nhiên giơ tay, Trần Ái Ân thiếu chút nữa cho rằng Từ Lệ Anh muốn đánh người. Ai biết được lúc này, Từ Lệ Anh lại kinh hỉ mà kêu lên: “Ái Ân, tôi vậy mà lại gặp được cậu ở doanh trại quân đội, hai ta thật sự là quá có duyên. Cậu không biết đâu, sau khi tôi nhận được danh ngạch đến đại học Dân Binh, phải rời khỏi đội sản xuất của các cậu, lòng tôi thực sự cảm thấy khổ sở lắm. Trong khoảng thời gian xuống nông thôn, cậu là người thân thiết với tôi nhất đó. Cậu không biết tôi đã lo lắng thế nào khi nghĩ là về sau không được gặp cậu nữa.”

Bị bắt đứng nghe mấy lời sáo rỗng khó hiểu của Từ Lệ Anh, Trần Ái Ân hết chỗ nói rồi.

Nếu không phải ngày đó hai người các cô rõ ràng đã chạm mặt nhau một lần, Từ Lệ Anh thấy cô liền quay đầu chạy mất dép; thì với thái độ nhiệt tình này của Từ Lệ Anh, cô thật sự muốn hoài nghi có phải hôm nay là lần đầu tiên mình cùng Từ Lệ Anh gặp nhau ở doanh trại bộ đội không.

Tuy rằng không biết Từ Lệ Anh đang định làm gì, Trần Ái Ân cũng không dám có nửa điểm qua loa đại khái. Đây chính là nữ chủ đã từng hại cả đời nguyên chủ đó: “Lệ Anh, cậu rời khỏi đội sản xuất chúng tôi đi học đại học, vậy mà trước khi đi cũng không cùng tôi nói một tiếng? Tôi còn tưởng rằng sau khi cậu thành sinh viên liền không nhận người bạn như tôi.”

Bình Luận (0)
Comment